Chương 3

Hơn nữa còn muốn ba mẹ qua đây cùng bọn tôi, dù sao cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

"Con từ từ, chuyện này ba phải cùng mẹ con còn có lão Viên bọn họ thương lượng một chút. . . . . ."

"Từ từ, ba, ba tin tưởng lời con nói?"

Tôi vốn dĩ nghĩ đến, bọn họ lớn tuổi như thế làm sao có thể tin lời tôi nói chứ.

Vì thế, tôi còn đã soạn ra vô số lời nói, như thế nào để thuyết phục ba mẹ.

"Vô nghĩa, con trai mình không tin thì tin ai được. . . . . ."

Trong lời nói của ba tôi còn ngập tràn khinh bỉ:

"Hơn nữa, ba con những năm kia toàn là đọc tiểu thuyết mà lớn lên đấy, này còn không phải là tình tiết trọng sinh thời mạt thế đem người đi quét phó bản à?"

"Tiểu tử con cho dù con nói con là Trần Bắc Huyền, ba cũng thấy có khả năng."

"Chờ đấy, ba sẽ gọi lại cho con sau. . . . . ."

Ban đầu thì khỏi nói đi, lời nói của người làm cho tôi cùng Viên Thu hai người hai mặt nhìn nhau.

Đây là gừng càng già càng cay.

Hai chúng tôi là thanh mai trúc mã.

Đều ở khu nhà ở ngân hàng cùng nhau lớn lên.

Ba mẹ hai bên cũng là đồng nghiệp.

Tốt nghiệp đại học, chúng tôi lựa chọn đến thành phố A công tác, mà cha mẹ đều ở lại quê ở thành phố W.

Hai nhà ở cùng nhau cũng đều có thể chăm sóc lẫn nhau.

Không đến thời gian mười phút, ba tôi đã gọi lại:

"Bốn người chúng ta thương lượng một chút, vẫn là ở lại thành phố W."

"Thời gian gấp gáp quá, còn đúng vào lễ hội mùa xuân, chỗ nào chỗ đấy đều tắc cứng rồi, không chừng nửa đường còn có chỗ nào bị cấm."

"Nhưng mà, ba. . . . . ." Tôi sửng sốt một chút, nghĩ đến ba mẹ đang sợ thiêm phiền toái cho bọn tôi, nghĩ muốn tiếp tục khuyên nhủ, nhưng trực tiếp bị ba tôi ngắt lời.

"Sao hả, tiểu tử thúi nhà ngươi, cảm thấy chúng ta già rồi, chân yếu tay yếu không có năng lực gì đúng không!"

"Không nói đến việc lão già ta đây đã xem qua trăm cuốn tiểu thuyết, hơn mười bộ phim về thảm hoạ toàn cầu, xem hết series sinh tồn nơi hoang dã rồi đấy."

"Còn nói sau năm 80 còn gì chưa trải qua nữa, ngập lụt năm chín mấy, nạn tuyết trăm năm khó gặp, còn có hai lần năm 19 với 21 nữa. Người trẻ tuổi, kinh nghiệm xã hội cũng quan trọng đấy."

"Chính là. . . . .” đầu điện thoại bên kia, thanh âm của bố vợ tôi cũng truyền tới.

"Tiểu tử, nhiệm vụ quan trọng của con chính là chăm sóc con gái của ta. Nếu con gái ta mà thiếu cánh tay cái chân nào, thì con có nhớ năm cấp hai con dám giấu con cóc trong cặp sách của con gái ta, bị ta rượt cho ba con phố. . . . . ."

". . . . . ."