Chương 15

29.

Quả nhiên, khi nhìn thấy An Đồng và Giang Đình Viễn ghé đầu nói chuyện, Tô Nghiên nắm chặt vạt váy của mình.

Điều cô ta ghét nhất là chỉ cần An Đồng xuất hiện, cô sẽ luôn bị phớt lờ, giống như bây giờ!

An Đồng nhìn thấy từng cử động nhỏ của Tô Nghiên, cô cười lạnh, sau đó tạm biệt: "Được rồi, tôi đi trước, cậu cứ thong thả đi dạo một vòng đi."

Giang Đình Viễn vẫn chưa thoát khỏi tin tức bất ngờ này.

An Đồng yêu người khác? Cô ấy yêu ai cơ?

Nếu Tần Dạ Hoài biết được tin tức này chắc sẽ tức chết mất.

Khi Giang Đình Viễn tỉnh táo lại muốn hỏi An Đồng người đàn ông đó là ai thì An Đồng đã đi rất xa.

Tô Nghiên nhìn Giang Đình Viễn rõ ràng đang suy tư, nhẹ giọng hỏi: "Đình Viễn, vừa rồi chị An Đồng nói gì với anh thế?"

Giang Đình Viễn còn đang thắc mắc người đàn ông An Đồng yêu là ai, nên sau khi nghe Tô Nghiên nói, anh ta chỉ lơ đãng xua tay: “Không có gì đâu, chỉ là chuyện cá nhân thôi.”

Tô Nghiên hoàn toàn bị phớt lờ, cắn môi dưới.

An Đồng, một ngày nào đó, tôi sẽ làm cho cô mất đi tất cả!

An Đồng thắng trận hiển nhiên không có hứng thú để ý đến sự theo dõi của Tô Nghiên và Giang Đình Viễn.

Cô vui vẻ trở về nhà, cắt chiếc váy trắng mà Tô Nghiên tặng cô thành từng mảnh rồi treo chiếc váy mới vào tủ.

Ba ngày sau, buổi hòa nhạc của An Đồng bắt đầu đúng giờ, gần một nghìn chỗ ngồi đã chật kín.

Diện chiếc váy trắng sang trọng, cô đi theo ánh đèn bước vào giữa sân khấu.

Sau khi vén vạt váy lên và hơi cúi đầu, cô háo hức nhìn về phía khán giả, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Trần Cảnh Diệu trong đám đông.

Liệu lần này anh ấy có đến không?

Nhưng điều mà An Đồng không ngờ tới là trước khi cô có thể tìm thấy Trần Cảnh Diệu, cô lại nhìn thấy Giang Đình Viễn, Tô Nghiên và... Tần Dạ Hoài ngồi ở hàng đầu tiên.

An Đồng đối với sự xuất hiện của Giang Đình Viễn cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao tấm vé trong tay anh ta là do cô đích thân đưa cho.

Việc anh ta đưa Tô Nghiên đến đây cũng chẳng có gì sai cả.

An Đồng không khỏi nhìn qua quần áo của Tô Nghiên, lúc đó không biết cô ta tặng cô chiếc váy đơn giản như vậy, thì sẽ tự chọn cho mình chiếc váy như thế nào đây?

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy An Đồng mặc một bộ váy mới, sắc mặt Tô Nghiên hơi thay đổi.

Bộ cô ta mặc cũng màu trắng sứ, nhưng lại sang trọng hơn gấp đôi so với bộ cô ta đưa cho An Đồng.

An Đồng trong lòng cười lạnh, cho nên Tô Nghiên đưa bộ váy đó cho cô để phân cao thấp với cô về mặt trang phục ư?

Vậy thì có lẽ cô ta tính sai mất rồi.

Sự hoàn hảo của bộ trang phục phụ thuộc nhiều vào khuôn mặt và dáng người, và Tô Nghiên dường như không có gì đặc biệt nổi bật ở cả hai khía cạnh này.

Hơn nữa, vốn dĩ cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng hôm nay lại chọn một bộ váy gợi cảm cực kỳ không phù hợp với mình, có vẻ như cô ta thực sự đang muốn bắt chước người khác.

Khi nhìn thấy ánh mắt của Tần Dạ Hoài, An Đồng có hơi hốt hoảng.

Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau khi cô được trùng sinh.

Mà Tần Dạ Hoài khi nhìn cô, ánh mắt vẫn như cũ không gợn sóng, tựa như cô chỉ là một người xa lạ không liên quan gì đến anh.

Vậy thì sao chứ?

Cô sẽ không bao giờ bị Tần Dạ Hoài ảnh hưởng nữa!

30.

An Đồng bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, quay đầu lại, lập tức phát hiện ra Trần Cảnh Diệu ngồi ở giữa hàng thứ ba.

Không biết vì sao, khóe mắt An Đồng hơi rưng rưng khi nhìn thấy Trần Cảnh Diệu.

Trần Cảnh Diệu phiên bản tuổi hai mươi ba, còn chưa cao ngạo như anh hai mươi tám tuổi.

Nhưng anh vẫn lạnh lùng và xa cách, giống như kiếp trước, ánh mắt khi nhìn cô có chút đánh giá.

An Đồng đoán có lẽ anh đang nghĩ, người phụ nữ trước mặt này có thực sự đặc biệt như người ta nói không?

Nghĩ tới đây, An Đồng không khỏi lộ ra nụ cười ôn hòa.

Mọi người ở Hoa Thành đều biết trưởng nữ nhà họ An có tầm mắt cao, tính tình kiêu ngạo, ngang ngược, ngoại trừ Tần Dạ Hoài, rất ít người từng nhìn thấy nụ cười của cô.

Có người từng đưa cho cô rất nhiều tiền để khiến cô cười nhưng anh ta lại bị cô mắng té tát.

Thế mà bây giờ họ chưa làm gì cả cô đã cười rồi.

Nụ cười đó thật dịu dàng và thỏa mãn, thậm chí còn có một tia lấp lánh trong mắt cô.

Khán giả không khỏi có chút rung động.

Nhưng chỉ có bản thân An Đồng mới biết, nụ cười này chỉ thuộc về Trần Cảnh Diệu.

Thật tuyệt khi thấy anh ấy ở đây.

Ở kiếp này, năm năm trước họ đã gặp nhau, không còn gì có thể ngăn cách họ, cả hai đều đang ở trạng thái tốt nhất.

Vì vậy, lần này, cô sẽ không để mình bỏ lỡ anh nữa.

Chính Triệu Thiên Thành, con trai út của gia đình họ Triệu, là người đã đưa Trần Cảnh Diệu đến buổi hòa nhạc của An Đồng.

Bởi vì nhà họ Triệu và nhà họ Trần có quan hệ làm ăn, Triệu Thiên Thành dần trở nên thân thiết hơn với Trần Cảnh Diệu.

Dịp này cũng là lần đầu tiên Trần Cảnh Diệu tới Hoa Thành, với tư cách là chủ nhà, anh chủ động đảm nhận vai trò hướng dẫn viên du lịch.

Tình cờ mấy ngày nay An Đồng có buổi biểu diễn nên nhờ người mua vé và dẫn theo Trần Cảnh Diệu.

Lúc đầu, anh ấy cố gắng thuyết phục Trần Cảnh Diệu rất lâu, nhưng Trần Cảnh Diệu không chịu đến, dù sao như chính anh ấy đã nói, anh không có hứng thú với kiểu môi trường nghệ thuật như thế này.

Nhưng Triệu Thiên Thành nhịn không được, thật sự muốn tới, nếu như Trần Cảnh Diệu không tới, một mình anh ta cũng sẽ xấu hổ.

Cho nên Triệu Thiên Thành cố gắng hết lời khen ngợi An Đồng, khiến Trần Cảnh Diệu cuối cùng cũng đồng ý tới xem một chút.

Chỉ là không biết nguyên nhân khiến Trần Cảnh Diệu mủi lòng là vì động lòng trước những mô tả của anh, hay vì cảm thông cho sự cố gắng quá mức của anh nữa.

Mặc dù An Đồng kiêu ngạo danh tiếng không tốt lắm, nhưng không ai có thể nghi ngờ cô chính là mỹ nhân đẹp nhất Hoa Thành.

Vì vậy, sau khi Triệu Thiên Thành nhìn thấy nụ cười mỹ nhân, không khỏi nhỏ giọng nói với Trần Cảnh Diệu: "Cảnh Diệu, cậu có cảm thấy nụ cười vừa rồi của An tiểu thư là hướng về cậu không?"

Trần Cảnh Diệu liếc nhìn cậu ta một cái, tỏ vẻ hỏi gì ngớ ngẩn thế, Triệu Thiên Thành đang muốn gây chuyện, đành phải ngậm miệng lại.

Nhưng Trần Cảnh Diệu không thể không thừa nhận, An Đồng quả thực làm cho long anh gợn sóng.

Mặc một bộ váy trắng uyển chuyển, cô ấy quả thực là một mỹ nhân hiếm có, mỗi một nụ cười, mỗi cái nhăn mày đều thật ý tứ, nhưng anh vẫn không chắc liệu cô ấy có xứng đáng với danh xưng của mình hay không