Chương 20

39.

Vì thế Trần Cảnh Diệu suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

“Tôi chưa từng yêu đương, cũng không biết yêu rồi sẽ như thế nào. Tôi không phải là chuyên gia về mặt tình cảm, thậm chí còn có thể coi là gà mờ. Nhưng tôi biết, tôi mong được đối xử hết lòng và rất ghét bị người khác lừa dối. Phải thừa nhận rằng tôi rất khó có thể từ chối em. Nhưng tôi là một người có tính chiếm hữu khá mạnh. Nếu em không thấy phiền vì điều đó, chúng ta có thể thử hẹn hò xem sao."

An Đồng sửng sốt.

Cô nghĩ đến vô số câu trả lời mà Trần Cảnh Diệu có thể đáp, hoặc tra hỏi cô bữa tối đó là ở bữa tiệc nào?

Hay là thẳng thắn vạch trần lời nói dối vụng về của cô.

Đó cũng có thể là một lời từ chối, nói rằng chúng ta không phù hợp để phát triển thêm mối quan hệ.

An Đồng thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ nên làm sao đối phó với đáp án của Trần Cảnh Diệu.

Nhưng không có suy nghĩ nào của cô trùng khớp với lời nói hiện tại của Trần Cảnh Diệu.

Anh ấy thực sự... đã đề nghị thử hẹn hò với cô đó.

An Đồng chớp chớp mắt, cảm thấy hạnh phúc đến hơi đột ngột.

An Đồng từng được vô số đàn ông theo đuổi, thậm chí còn bị quấy rối vì xuất thân gia thế và ngoại hình thu hút, cô cũng chẳng bài xích họ.

Đúng như lời đồn, đại tiểu thư nhà họ An có tầm mắt cao, không ai dám coi thường cô ngoại trừ Tần Dạ Hoài.

Nhưng cho đến hôm nay, An Đồng chợt cảm thấy biết ơn cha mẹ vì đã cho cô những điều kiện tiên quyết xuất sắc này, giúp cô có nền tảng để dành kết quả có lợi khi đối mặt với người mình yêu.

Mặc dù cô biết điều Trần Cảnh Diệu thích không phải là hoàn cảnh gia đình và ngoại hình của cô. Nhưng có những thứ này sẽ khiến cô càng phù hợp với anh hơn.

Ký ức kiếp trước và hiện tại chồng chéo lên nhau, An Đồng không khỏi có chút xót xa.

Trần Cảnh Diệu nhìn thấy An Đồng trong mắt hơi có chút dao động, cho rằng mình hiểu lầm ý của An Đồng, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi em, có phải là tôi quá nóng vội không? Nếu là hiểu lầm ý của em thì cho tôi xin lỗi."

Có lẽ là bởi vì trước đó Triệu Thiên Thành đã khen ngợi cô hết lời, nói rằng ở Hoa Thành có vô số người thích cô.

Hoặc có lẽ anh nhận ra Tần Dạ Hoài không có tình cảm với cô, tóm lại Trần Cảnh Diệu không ngờ rằng anh lại thực sự hẹn hò với một người phụ nữ mà anh mới quen chưa đầy một ngày.

Chuyện như vậy chưa bao giờ xảy ra với Trần Cảnh Diệu trước đây.

Không phải anh chưa từng nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, nhưng An Đồng luôn mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc đặc biệt, như thể họ đã được định mệnh sắp đặt vậy.

Vừa nghĩ tới việc cô có thể thuộc về người khác, trở thành bạn gái người khác, thậm chí là vợ của người ta, Trần Cảnh Diệu liền bối rối.

Đó là lý do tại sao anh đề xuất một cách hơi đột ngột rằng anh muốn hẹn hò với cô ấy.

Bởi vì anh cấp thiết cần một danh phận, danh hiệu mà cô ấy trao cho anh.

40.

Nghe Trần Cảnh Diệu xin lỗi, An Đồng tiến lên mấy bước, nhào vào trong ngực anh, mặc kệ vẫn đang ngồi trong quán ăn đông đúc.

Cô nghẹn ngào: “Em biết, em chỉ là… tưởng anh sẽ từ chối.”

Được ôn hương nhuyễn ngọc mềm mại thơm ngát ôm lấy, Trần Cảnh Diệu sững sờ.

Đang là giữa hè, hai người đều mặc quần áo mỏng, mềm mại và cứng rắn va chạm khiến anh có chút choáng váng.

Nhưng anh cũng sớm nên thích nghi với sự thay đổi danh phận này.

Nếu An Đồng nguyện ý kết giao với anh, anh cũng không cần phải dè dặt nữa.

Vì thế anh vòng cánh tay dịu dàng qua eo An Đồng, nhẹ nhàng an ủi: “Làm sao anh có thể từ chối em được? Em không để ý rằng từ đầu buổi hòa nhạc đến giờ, ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi em sao? Anh chỉ quan tâm đến em thôi, đây mới thực sự là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên đó."

Lời nói dối yêu từ cái nhìn đầu tiên bị Trần Cảnh Diệu vạch trần, An Đồng có chút ngượng ngùng.

Cô vòng tay qua eo Trần Cảnh Diệu, nũng nịu nói: “Cảnh Diệu, anh biết em nói dối anh là yêu từ cái nhìn đầu tiên tại bữa tiệc tối, thế sao anh còn đề nghị hẹn hò với em?”

Trần Cảnh Diệu cười nói: "Bởi vì anh phát hiện, anh không quan tâm em thích anh như thế nào, chỉ cần em thích anh và anh cũng vậy, thế là đủ."

An Đồng nhìn sâu vào mắt anh, càng cảm thấy kiếp trước thật đáng tiếc khi bỏ lỡ anh ấy.

May mắn thay, ông trời đã cho họ cơ hội quay trở lại.



Chuyến đi ban đầu của Trần Cảnh Diệu tới Hoa Thành dự kiến là ba ngày, nhưng vì sự bất ngờ ngoài ý muốn mang tên An Đồng nên chuyến đi bị kéo dài ra đến nửa tháng.

Triệu Thiên Thành đã rất sốc khi biết An Đồng và Trần Cảnh Diệu đã nhanh chóng xác nhận mối quan hệ của họ, anh không ngờ rằng hai người này lại thực sự bắt đầu yêu đương thật.

Trong nửa tháng qua, Triệu Thiên Thành gặp Trần Cảnh Diệu và An Đồng mấy lần.

Mỗi lần nhìn thấy vẻ nũng nịu vô thức của An Đồng và sự yêu chiều thầm lặng của Trần Cảnh Diệu, anh đều tưởng rằng đây là ngày đầu tiên anh gặp hai người họ.

Rõ ràng quỹ đạo cuộc đời của hai người này không nên giao nhau, nhưng tại sao họ lại vướng vào nhau thế nhỉ.

Số phận quả là một điều kỳ lạ.

Sau khi Giang Đình Viễn biết được tin này, anh ta trêu đùa rất nhiều, bảo rằng An Đồng từ bỏ Tần Dạ Hoài để theo chân người tốt hơn.

An Đồng làm ngơ trước những lời khen ngợi công khai hay những lời chỉ trích ngấm ngầm của anh ta.

Về phần Tô Nghiên, sau khi An Đồng và Tần Dạ Hoài hủy bỏ hôn ước, số lần cô ta và An Đồng gặp nhau càng ngày càng ít.

Cô ta đang bận nghiên cứu cách lấy lòng Tần Dạ Hoài nên không có thời gian đối phó với An Đồng.

Tin tức về mối quan hệ của An Đồng và Trần Cảnh Diệu nhanh chóng lan truyền ở Hoa Thành.

Là vị hôn phu cũ của An Đồng, Tần Dạ Hoài bị trêu chọc khá nhiều.

Tuy rằng không có người dám nói ra trước mặt Tần Dạ Hoài, nhưng hắn cũng đã nghe được kha khá lời đồn thổi.

Hôm nay, khi Tần Dạ Hoài đi làm trở lại, hắn nghĩ đến người phụ nữ hắn từng bỏ rơi.

Trong những ngày này, giọng nói trong trẻo ngọt ngào của An Đồng bên tai hắn đột ngột biến mất, những lời chào hỏi thỉnh thoảng của An Đồng trong di động cũng mất hút luôn.

Tần Dạ Hoài phát hiện mình đã quen như vậy, trước đây hắn thật sự không thích chút nào sao?

Mãi đến giờ phút này hắn mới phát hiện ra sự thật nực cười này, rằng hắn thực sự thích An Đồng.

Nhưng bọn họ không còn hôn ước nữa, cô cũng đã có tình yêu mới, vậy mà Tần Dạ Hoài không xóa nổi hình ảnh cô trong đầu hắn.

Tần Dạ Hoài cầm lấy áo vest, lần đầu tiên rời công ty trong giờ làm việc vì chuyện cá nhân.

Hắn biết vào ngày này hàng tháng, An Đồng sẽ đến chợ hoa lớn nhất Hoa Thành để học cắm hoa, nên hắn lập tức lái xe đến đó.

Quả nhiên, An Đồng đang ở đây.

41.

Tần Dạ Hoài lao tới, nắm lấy tay An Đồng, nói: "An Đồng, chúng ta làm hòa nhé. Tôi biết gần đây em đòi hủy hôn, lại hẹn hò với Trần Cảnh Diệu, tất cả đều là vì lần trước lúc tức giận tôi đã nói với em rằng tôi Thích Tô Nghiên, nên em muốn trả thù tôi. Rõ ràng lần trả thù này của em thành công rồi, sở dĩ tôi nói với em rằng người tôi thích là Tô Nghiên, chính là vì tôi cảm thấy mỗi ngày em đều quấy rầy tôi rất khó chịu, thế nên em mới cố tình nói chuyện với người đàn ông khác để chọc tức tôi. Nhưng trong khoảng thời gian này, tôi chợt nhận ra rằng tôi nhớ những ngày em bám theo tôi, tôi nghĩ tôi thực sự đã yêu em rồi. Vậy thì, hôn ước của chúng ta có thể lại trở về như ban đầu không?"

An Đồng ban đầu bị Tần Dạ Hoài xuất hiện đột ngột làm cho giật mình, sau đó nghe được lời nói của hắn, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc.

Việc hắn có thích Tô Nghiên hay không thì có gì quan trọng?! Tần Dạ Hoài vẫn tự cho mình là trung tâm như mọi khi.

An Đồng tránh thoát khỏi tay Tần Dạ Hoài, chưa kịp phản bác đã bị kéo vào một cái ôm quen thuộc.

Hôm nay đến lớp nghệ thuật cắm hoa, Trần Cảnh Diệu đi cùng An Đồng.

Anh vừa lơ đãng vào phòng trong hái vài bông hồng nhiều nụ, khi quay lại đã nghe thấy có người định đào góc tường nhà mình, tỏ tình với An Đồng.

Nhưng anh làm sao có thể cho Tần Dạ Hoài cơ hội đó chứ?

Dù biết những gì Tần Dạ Hoài nói đều là dối trá nhưng Trần Cảnh Diệu lại không khỏi ghen tị khi thấy hai người thân thiết như vậy.

Anh kéo An Đồng vào lòng, như một lời tuyên bố chủ quyền.

"Anh Tần có thể đã hiểu lầm điều gì đó phải không? Hôn ước của anh và cô ấy đã bị hủy bỏ từ lâu rồi, tôi và An Đồng bây giờ đang rất tốt, sau này chúng tôi sẽ kết hôn, vì vậy tôi khuyên Tần tiên sinh nên gác lại những suy nghĩ không nên có đó đi.”

Sau khi nghe thấy lời Trần Cảnh Diệu, An Đồng cũng không thèm tranh chấp với Tần Dạ Hoài nữa.

Cô quay người lại, nhìn Trần Cảnh Diệu, xác nhận liên tục: "Thật sao? Anh sẽ cưới em à?"

Trần Cảnh Diệu hôn lên vầng trán mịn màng của cô, giọng điệu không còn lạnh lùng như trước: “Đương nhiên là vậy rồi. Từ ngày chúng ta bắt đầu hẹn hò, anh đã hạ quyết tâm cưới em. Giữa chúng ta, người nắm quyền quyết định luôn là em. Chỉ cần em nguyện ý, bất kỳ lúc nào anh cũng sẵn sàng trao cho em mọi thứ.”

Tần Dạ Hoài vô cùng đau lòng trước cảnh tượng thân thiết giữa hai người, lùi lại vài bước, cuối cùng rời đi.

Gia đình nhà họ Trần không phải là thứ mà hắn có thể lay chuyển được.

Còn ở bên kia, An Đồng chủ động hôn lên môi Trần Cảnh Diệu, Trần Cảnh Diệu ôm lấy mặt cô, rất nhanh đảo khách thành chủ.

Giữa những bông hoa rực rỡ sắc màu, cả hai hôn nhau không rời.

Và cuộc sống hạnh phúc của họ chỉ mới bắt đầu.

(HOÀN)