Chương 5: Ngũ Hành Của Ngươi Thiếu Nước

"Triệu sư huynh! Ngươi vậy mà có thể để cho nữ nhân tà tu kia đem đệ tử cướp đi! Còn không bằng chúng ta liều mạng cùng nàng!"

Trong rừng cây hi tùng, thanh niên oán giận người tên Triệu sư huynh ban nãy giữ chặt tay hắn, nhịn không được mà lớn tiếng.

Nam nhân trung niên thở dài, nói: "Tiền sư đệ, sao ngươi không nhìn tu vi của người kia một chút? Ta tu vi Trúc Cơ trung kì, ngươi mới Trúc Cơ sơ kì mà người ta đã là Trúc Cơ đại viên mãn, lấy gì mà liều đây?"

Tu sĩ họ Tiền thu lại khí thế, lắp bắp nói: " Nhưng cũng không thể cứ để tà tu kia đưa người đi... chúng ta vất vả lắm mới tìm được một song linh căn."

"Hazzz, quả thật có chút đáng tiếc. Bất quá bây giờ nói những lời này cũng vô ích, song linh căn cũng được mà ngũ linh căn cũng thế, rơi vào tay Hà tiên tử thì cũng chỉ có thể luyện công đến chết... Đừng suy nghĩ nữa, vẫn là về địa bàn của Chu Sơn Phái đoạt lấy vài mầm non đi."

Tiền tu sĩ nghe được chữ chết, kìm không nổi mà hỏi thăm: "Triệu sư huynh, tên tà tu kia đem những đứa bé đó đi luyện tà công? Sao những môn phái chính đạo như chúng ta lại không liên thủ thay trời hành đạo?"

Triệu tu sĩ trừng mắt nhìn hắn một cái: " Các nhân tự tảo môn tiền tuyết / Mạc Vấn tha nhân ốc thượng sương*. Môn phái của chúng ta lung lay sắp đổ, cộng cả chưởng môn cũng chỉ mười hai người, tu vi cao nhất cũng mới Trúc Cơ hậu kỳ. Ngươi nói chúng ta lấy gì thay trời hành đạo."

"Này... Chỉ cần chưởng môn chịu ra tay, thêm hai chúng ta có lẽ sẽ đủ mà!"

"Ngươi tên nhóc này như thế nào không chịu mở mắt! Nàng ta có thể ở Lĩnh Nam Sơn tu luyện một mạch đến Trúc Cơ viên mãn, nói không có người chống lưng thì ai tin?"

Tu sĩ họ Tiền bĩu môi: "Có thể có hậu đài gì đây? Sợ là quan hệ thân mật đi."

"Ta cũng không biết, chỉ là có lời đồn nói, sau lưng nàng ta có tu sĩ Kết Đan kỳ chống đỡ, nếu không sao ta có thể dễ dàng đem ba đứa bé kia giao ra?"

"Hazz, vẫn là sư huynh biết nhiều, sự đệ còn phải học thêm nữa."

Thanh âm hai người dần nhỏ lại, chậm rãi biến mất trong rừng cây.

Một vườn hoa hồng ở Phong Diệp Lâm kéo dài phạm vi không biết mấy ngàn dặm.

Nhị Nha ghé vào mạn thuyền nhìn xuống phía dưới, chưa đi bao xa nàng đã bị cảnh sắc lắc lư làm cho tâm cũng phát ngốc, hận không thể khiến tầm mắt của mình nhìn được xa hơn.

Thuyền nhỏ chầm chậm hạ xuống tại phía ngoài Phong Diệp Lâm, Hà tiên tử thu hồi thuyền nhỏ, nhìn ba người rồi phân phó nói: " Đừng phân tâm, lát nữa trăm ngàn đều phải theo sát ta, nơi này có trận pháp, nếu đi nhầm một bước thì mạng nhỏ của các ngươi liền không được đảm bảo."

Nhị Nha nhanh chóng kéo Đại Tráng sớm đã ngây ngốc, vội vàng đuổi theo bước chân của Hà tiên tử, đem Đại Hổ ném phía sau

Trong rừng cây cối dày đặc, cùng cây cỏ trong núi Nhị Nha gặp hoàn toàn khác biệt. Nơi đây mỗi cây cao lớn tựa như vươn lên tận trời, vừa thô lại vừa khỏe mạnh, phía ngọn cây còn quấn một vòng sương mù trắng.

Nhị Nha có cảm giác từ lúc bước vào khu rừng, trên người liền có một loại thoải mái nói không ra lời, giống như cơ thể từ trong ra ngoài đều vô cùng ấm áp.

Vốn dĩ muốn mở miệng hỏi Đại Tráng một chút, xem hắn có phải cũng có loại cảm giác này không nhưng khi nhìn đến bộ dáng sống không bằng chết của hắn, ý niệm này liền tiêu biến.