Chương 6.1: Hồn trở về (1)

"Ngũ ca, ta không tin quỷ thần, nhưng những lời đồn đại có thật không vậy?" Cửu hoàng tử lập tức chuyển đề tài, xoay người ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi.

Nam Cung Vô Kỵ từ từ dời ánh nhìn, không nói.

"Là huynh ra tay đúng không? Nếu không, huynh sẽ không để Dạ Oanh đi lấy châm trên người Hồng Nương." Cửu hoàng tử truy vấn.

"Là nàng gϊếŧ đấy, ra tay trước mắt bao người, tốc độ nhanh đến mức không ai phát hiện ra, chỉ sợ những kẻ bị nàng hạ độc không một ai có thể sống quá đêm nay!" Nam Cung Vô Kỵ nói như không có việc gì, không hề có chút thương tiếc, lãnh khốc như sương.

"Sao có thể? Nhưng vì sao nàng phải làm thế? Những người đó là kẻ địch của huynh chứ không phải kẻ địch của nàng, nàng sao lại muốn giúp huynh?" Cửu hoàng tử càng thấy tốn sức. Nam Cung Vô Kỵ không nói, đôi mắt sâu như biển, yên lặng như đêm.

"Ngũ ca, huynh thật sự đang muốn chết sớm đó à. Người nguy hiểm như vậy, huynh lại muốn để nàng bên người, chẳng lẽ không lo giẫm lên vết xe đổ sao?"

"Ngươi có nghe nói nhị tiểu thư phủ Thừa tướng bị gãy tay không rõ nguyên nhân không?"

"Có nghe, Ngũ ca, huynh muốn nói gì?"

"Lúc ấy, nàng cũng ở đó, trước mặt bao người." Nam Cung Vô Kỵ không nói rõ, nhưng trực giác nói cho hắn, chỉ có một nhân tài có năng lực nhanh như sấm, như điện

"Ngũ ca, huynh nghi là nàng làm sao?" Cửu hoàng tử kinh hô rồi nửa ngày không nói câu nào nữa.

Nam Cung Vô Kỵ buông đũa, nhìn chằm chằm Cửu hoàng tử.

"Huynh không cần nói, ta biết rồi." Cửu hoàng tử lập tức ngăn Nam Cung Vô Kỵ nói, hắn biết rỗ huynh ấy tất nhiên muốn nói hắn đần. Ám chỉ trong lời nói rõ như thế sao hắn lại không nghe ra? Được rồi, không thể trách Ngũ ca nói hắn đần được, vốn dĩ hắn cũng không thông minh bằng Ngũ ca.

Nam Cung Vô Kỵ cười khẽ lắc lắc đầu, không nói. Cửu hoàng tử cười, đột nhiên một hắc ảnh như một lớp sương mù xanh bay vào trong phòng.

"Vương gia, đã điều tra rõ, Thạch U Mộng mười sáu năm nay, chưa bao giờ rời phủ, cũng không tiếp xúc với bất kì kẻ nào bên ngoài. Trong phủ nhận hết lăng nhục nhưng đại nạn không chết. Ngày Thạch U Mộng sinh ra, đã từng có một hòa thượng đứng trước cửa phủ Thừa tướng nói vài lời, Thạch thừa tướng thấy hòa thượng kia lôi thôi, nói chuyện lại điên điên khùng khùng nên đuổi đi, cũng không nghe hòa thượng khuyên bảo." Hắc y nam tử chắp tay bẩm báo, cuối cùng mím môi, tiếp tục nói: "Hòa thượng điên kia nói nói Thạch thừa tướng phải đối xử tử tế với người vô hồn, gieo nhân nào gặt quả ấy, tất cả đều có nhân quả. Nếu không đối xử tốt, lúc hồn trở về là lúc vận rủi của hắn bắt đầu. Hiện giờ Thạch thừa tướng nghe nói Vương phi không ngốc nữa nên những lão nô bộc trong phủ Thừa tướng đều sôi nổi bàn tán về việc này."