Chương 3.2: Động phòng hoa chúc (2)

Mắt Thạch U Mộng bị lung lay một chút, lập tức dời ánh mắt, đi đến bàn trang điểm nhìn những đốm độc xấu xí trên mặt mình, nhàn nhạt nói: "Ha ha... Không phải giả ngu, là khờ thật!"

Nam Cung Vô Kỵ chợt giương mắt nhìn chằm chằm dung nhan trong gương lại thấy nàng cười khổ, giống như đang thưởng thức một gương mặt mới. Mắt đen lại thêm thâm thúy, sâu không thấy đáy, gắt gao nhìn chằm chằm người trong gương.

Tàn Diệp thấy Nam Cung Vô Kỵ vẫn không ra ngoài, nhíu chặt mày.

Một nha hoàn cẩn thận bước đi, giống như đang xem có người theo dõi hay không, đi đến bên Tàn Diệp hạ giọng nói: "Ca ca, mật thám của Thái tử đều đã bị thanh trừ, sao Vương gia còn chưa ra nữa?"

"Ta cũng không biết, Tàn Nguyệt, muội chắc chắn là đã xử lý sạch sẽ chưa?" Tàn Diệp xác nhận lại một lần nữa.

"Yên tâm, sẽ không ai tìm được thi thể của bọn họ. Báo tin cho Vương gia đi." Tàn Nguyệt nói khẽ.

"Vương gia, đã xử lý xong tất cả." Tàn Diệp dùng hết nội lực nói khẽ, thanh âm nhỏ như muỗi kêu truyền đến bên tai Nam Cung Vô Kỵ.

"Lui xuống hết đi!" Nam Cung Vô Kỵ nhàn nhạt nói, vung tay lên, màn giường rơi xuống.

Tàn Diệp cùng Tàn Nguyệt ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, sắc mặt bất bình vì Tàn Vương, không phải là gϊếŧ quỷ nữ kia sao? Tại sao còn lưu lại? Đây là chuyện như thế nào?

"Ca ca, nghe nói quỷ nữ kia lớn lên thực dọa người, mắt thẩm mỹ của Vương gia không phải có vấn đề rồi chứ?" Tàn Nguyệt hạ giọng, nghi hoặc hỏi một tiếng.

Tàn Diệp hung hăng đánh vào ót nàng một cái, cả giận nói: "Vương gia là người thế nào, sao lại nhìn trúng một nữ tử như vậy chứ? Nàng ta cũng không xứng."

"Nhưng vì sao Vương gia lại không ra ngoài? Chẳng lẽ, bụng đói ăn quàng?" Tàn Nguyệt hé miệng khẽ cười nói.

Lại ăn một cú đánh, lần này lực đạo lại tăng lên, Tàn Nguyệt đau đến mức trào nước mắt.

Tàn Diệp cắn răng hung tợn nói: "Tàn Nguyệt, còn dám nói hươu nói vượn, đừng trách mạng muội nhỏ!"

Tàn Nguyệt lập tức câm miệng, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, cuối cùng nghịch ngợm thè lưỡi chạy đi. Chỉ còn lại một mình Tàn Diệp gương mặt âm u, nhìn nhìn cửa, thầm nói trong lòng: "Sẽ không thật sự bụng đói ăn quàng chứ? Kia cũng quá..."

Thạch U Mộng mở cửa sổ ra, nhìn trăng sáng, đêm yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng tim nàng đập, ánh mắt nàng tựa hồ xem thấu toàn bộ thời không, không nghĩ tới, nàng cũng có thể yên lặng như vậy. Tâm tình của nàng thực rất tốt, sự kinh hoảng khi vừa đến đây đã không còn, cũng không có những âm thanh ồn ào nữa.