Chương 12: Tâm thần không yên

Rốt cuộc da mặt Phương Châm

không

đủ dày, làm

không

ra loại chuyện trợn mắt

không

nhận lỗi như vậy.



hướng về đối phương

nói

xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi lau sạch cho

anh.”

"không

cần." Nghiêm Túc rút chận lại, nhìn đống hỗn độn

trên

mặt sàn

không

khỏi nhíu mày.

anh

rất muốn trực tiếp rời

đi, nhưng nhìn Phương Châm

một

mình cố hết sức đỡ

một



gái

khác, đối mặt với đống hỗn độn đầy mặt sàn cũng

không

biết thu dọn thế nào, vì thế lại

một

lần nữa mềm lòng, "Tôi tìm người đên thu dọn

một

chút."

anh

vừa dứt lời liền thấy đối diện

một

người trẻ tuổi mặc quần áo phục vụ

đi

tới, thế nên kéo lại: "Vị tiểu thư này uống nhiều quá, chỗ này phiền cậu tìm người dọn dẹp

một

chút."

Người phục vụ vốn nhìn thấy đống hỗn độn đầy sàn rất

không

vui, kết quả vừa thấy đối phương là Nghiêm Túc lập tức liền thay đổi sắc mặt. lời Nghiêm Túc làm cho cậu hiểu lầm Từ Mỹ Nghi là bằng hữu của

anh, vì thế cung kính gật đầu đồng ý, tích cực tìm người đến thu dọn.

"Cám ơn." Phương Châm

nói

cảm ơn Nghiêm Túc lại nghĩ

đi

đỡ Từ Mỹ Nghi dậy, nhưngđối phương vẫn ngồi xổm tại chỗ đó

không

đứng dậy, hơn nữa còn liên tiếp phất tay với

cô: "Đừng, đừng chạm vào mình."

"Mỹ Nghi, chúng ta

đi

WC có được hay

không? Ngộ nhỡcậu lại muốn nôn..."

"Tôi khuyên



tốt nhất đừng động vào



ấy." Nghiêm Túc ở bên cạnh xen miệng, "Để



ấy tự mình điều hòa

một

chút. Bây giờ cử động



ấy có khả năng nôn càng ghê hơn."

Phương Châm đối với việc say rượu

không

có kinh nghiệm gì,



cũng

không

có say qua. Nhưng lúc này



nhìn thấyhẳn là Nghiêm Túc đỗi với phương diện này rất có kinh nghiệm, vì thế



nghe theo đề nghịcủa đối phương, lặng lẽ đứng ở chỗ ngoặt.

không

khí dường như tạm thời ngưng lại, ba người đều

không

nhìn lẫn nhau, nhưng đều đứng ở chỗ này

không

động đậy. Từ Mỹ Nghi là sợ nôn

không

dám động, Phương Châm là muốn ởlại với



nên

không

thể

đi. Về phần Nghiêm Túc,

anh

cũng

không



tại sao mình còn

không

đi,

anh

nghĩ đại khái là muốn đợi người đến thay anhlau giày da sạch

sẽ

đi.

Chủ tịch Quảng trường Thâm Lam mang đôi giày dính đầy dịch nôn mửa

đi

ra nhà hàng,

thật

sự

có chút

không

thích hợp. Đây là giải thích hợp lý nhất mà Nghiêm Túc tự nghĩ ra.

Vì thế

không

khí trầm mặc kéo dài đại khái khoảng hai ba phút, trong đó Phương Châm nội tâm làbị dày vò nhất.



vừa hận Nghiêm Túc rồi lại cảm kích anhra tay giúp đỡ. Loại cảm giác này làm



hết sức khó xử cũng rất khó chịu. Lúc rời khỏi nhà Andreson



cũng có cảm giác như vậy,

không

nghĩ đến mới qua vài ngày, thế nhưng lại gặp phải tình trạng tương tự.

Vừa nghĩ đến Anderson Phương Châm

không

khỏi liếc mắt nhìn tay phải của Nghiêm Túc. Nghe Từ Mỹ Nghi

nói

hôm đó

anh

ta cũng đến bệnh viện, chắc làbị phỏng rất nghiêm trọng. Lúc này anhđặt tay ở sau lưng, Phương Châm liền thấy

không

rõ.

Vì thế



dứt khoát mở miệng hỏi: "Tay anhsao rồi?"

"không

sao."

"Nghe

nói

bị phỏng rất nghiêm trọng."

"không

có gì,

một

vết thương

nhỏ

thôi."

"Ngày đó

đi

quá vội,

không

nói

cám ơn với

anh."

trên

gương mặt lạnh lùng của Nghiêm Túc rốt cuộc

hiện

ra nụ cười, tuy rằng lướt qua trong giây lát. Sau đó

anh

thản nhiên như trước mở miệng: "không

cần cảm ơn, tôi biết trong lòng



cũng

không

có nghĩmuốn cảm ơn tôi."

"Tôi thừa nhận tôikhông thích

anh." Phương Châm vừa

nói

ra lời này, gương mặt Nghiêm Túc kia liền căng ra. Nhưng



vẫn

nói

tiếp, "Nhưng có qua có lại, hôm đó chuyện tại nhà Anderson cùng với chuyện hôm nay, tôi là

thật

lòng muốn cám ơn

anh

."

Nghiêm Túc

không

nói

chuyện, chỉ là mím môi nhìn chằm chằm Phương Châm. Cũng

không

biết rốt cuộc là

anh

muốn nhìn cái gì, chỉ là ánh mắt kia giống như tia lade của máy cắt kim loại, Phương Châm cảm thấy da thịt mình đều nhanh bị bóc ra từng tầng. Loại cảm giác này làm người ta bất an, cuộc đời



lần đầu bị

một

người đàn ông nhìn đến tâm hoảng ý loạn.

Đó là đương nhiên

không

phải là bởi vì tràn đầy tình cảm, chỉ là bởi vì trong lòng

không

yên. Bởi vì

côkhông

biếtrốt cuộc vì sao Nghiêm Túc đánh giá

cô, là muốn hiểu



tính chân

thật

trong lời

nói

của

cô, hay là suy nghĩ đối phó



như thế nào? Bằng

không

vì sao

anh

ta còn

không

đi, ở lại chỗ này là muốn xem kịch vui?

Phương Châm bị ánh mắt của

anh

làm cho có chút khó chịu, chỉ có thể quay đầu sang

một

bên. Kết quả vừa quay đầu

thì

thấynhân viên vệ sinh tới, mang theo thùng nước với cây lau nhà cùng đồ dùng vệ sinh linh tinh gì đó, nhanh nhẹn thu dọnđống hỗn độn

trên

sàn.

Từ Mỹ Nghi hình như cũng tốt hơn rất nhiều, vùng vẫy dựa tường đứng lên. Phương Châm nhanh chóng tiến lên đỡ

cô: "Mỹ Nghi, muốn

đi

về hay

không? Hay là cậu muốnnôn nữa?"

Từ Mỹ Nghi híp mắt vừa định mở miệng, phía sau cang lên thanh

âm

của Thẩm Khiên: "Phương Châm, Mỹ Nghi, các em làm sao vậy?"

Phương Châm vừa quay đầu lại nhìn Thẩm Khiên, lần đầu tiên cảm thấy

anh

giống vị cứu tinh đáng

yêu: "Mỹ Nghi đầy ra sàn, em sợ



ấy lại nôn nênđể



ấy ở chỗ này nghỉ

một

chút. Sao

anh

lại tới đây?"

"Anhthấyhai người

đi

đến nửa ngày

không

thấy ra lo lắng xảy ra chuyện, nên đếnnhìn

một

chút." Thẩm Khiên bước lên

một

bước đưa tayra đỡ em họ, lúc này mới nhìn thấy Nghiêm Túc. Hai người bọn họ mới quen hai ngày, chưa

nói

tới có giao tình gì, nhưng vẫn có thể lẫn nhau.

Vì thế Thẩm Khiên chủ động chào hỏi: " Nghiêm tiên sinh mạnh khỏe."

" Bác sĩ Thẩm mạnh khỏe."

"Tay khá hơn chút nào

không? Thuốc của tôi thế nào, có hiệu quả

không?"

"Hiệu quả rất tốt,

đã

không

sao rồi."

"Nhanh như vậy?" Thẩm Khiên có vẻ có chút ngoài ý muốn. Nhưng tình huống trước mắt này hiển nhiên cũng

không

thích hợp thảo luận hiệu quả của thuốc chữa phỏng, Thẩm Khiên chỉ có thể cười cười với đối phương, "Có tác dụng là tốt rồi."

"Uh, cám ơn

anh. Tôi

đi

trước." Nghiêm Túc

nói

xong cũng

không

đợi người ta trả lời, nhanh chóng sải bước rời khỏi

hiện

trường. Phương Châm nhịn

không

được quay đầu nhìn

anh, kết quả phát

hiện

lúc Nghiêm Túc

đi, tay phải đút trong túi áo lộ ra

một

mảnh màu trắng.

Nhìn nó giống như vải gạt (băng gạc), cho nên tay của

anh

ta cũng chưa khỏi hoàn toàn?

Thẩm Khiên

một

bên đỡTừ Mỹ Nghi nghiêng ngả lảo đảo,

một

bên còn

đang

suy nghĩlời

nói

vừa rồi của Nghiêm Túc: "Nhanh như vậy

đã

tốt rồi?"

Lời này

anh

nói

được rất

nhẹ, nhưng Phương Châm vẫn nghe được, vì thế trong lòng



lại càng kỳ quái.

nói

như vậy vết thương của Nghiêm Túc

không

khỏi nhanh như vậy, nhưng từ đầu tới cuối

anh

ta đều

nói

tốt rồi,

một

chút cũng

không

có ý tứ tính toán với

cô.

Là sợ côkhông phân



phải trái, hay là vẫn cảm thấy



không

có tiền dù sao cũng bồi thường

không

được? Phương Châm nghĩ thầm, chính mình ởtrong lòng Nghiêm Túc đại khái là

một



gái

khó chơi lại vô lý

đi.

Nghĩ đến đây



lại hướng chô Nghiêm Túc

đi

nhìn lại. Nhưng chỗ đó sớm

đã

không

cònbóng dáng của

anh, chỉ còn hành lang dài, ngẫu nhiên có vài người xa lạ

đi

qua.

Nghiêm Túc bước nhanh ra khỏi nhà hàng,

đi

thẳng đến chiếc xe màu bạc của mình đậu bên ngoài, vào xe. Kết quả vừa ngồi xuống

anh

liền ý thức được có chỗ

không

đúng. Rốt cuộc

anh

vẫn chưa kêu ngườilauđôi giày bị bẩn của.

anh

cứ như vậy

đi

ra, cũng mặc kệ người khác nhìn thấy hay

không.

Mặc dù cơ hồ

sẽ

không

có người nhìn thấy, nhưng

anh

vẫn cảm thấy mình quá buồn cười. Vừa rồi anhtìm cho mình cái lý do kia hiển nhiên

thật

miễn cưỡng, có lẽ là bởi vì Thẩm Khiên đột nhiên xuất

hiện.

anh

vốn

không

ngại

nói

vài câu với Phương Châm, nhưng Thẩm Khiên vừa xuất

hiện

trong lòng anhlập tức sinh ra ý muốn rời khỏi. Dường như họ Thẩm vừa đến nguyên bản

không

gian

thật

lớn lập tức liền

nhỏ

đi, quả thực làm cho người ta

không

thể hít thở.

Cho nên

anh

rời

đi, thậm chí còn quên

nói

một

tiếng với người bạncòn

đang

chờ trong phòng ăn. hôm nay

anh

là cùng Lí Mặc tới dùng cơm, kết quả lại bị

anh

vứt bỏ giữa đường.

anh

ngồi trong xe nghĩ nghĩ, vẫn là gọi điện thoại cho Lí Mặc, bảocậu ấy

đi

ra lên xe mình, bọn họ lại tìm chỗ khác uống rượu. Sau khi Lí Mặc lên xe nghiêm túc quan sát

anh

một

phen, sau đó hỏi: "Cậugặp quỷ?"

"không

có. Vì sao hỏi vậy?"

"đang

ăn cơm yên lành, lại

đi

nhà vệ sinh. Mắt thấy cậu

một

đường từ toilet

đi

ra, lập tức

đi

khỏi nhà hàng. Mình còn tưởng cậucó chuyện gì? Mình tưởng

trên

đời này đại khái

không

có người khiến cậukhác thường như thế, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có gặp quỷ mới có thể giải thích."

"Mình

không

sao, rất tốt." Nghiêm Túc vừa

nói

liền mở chìa khóa lái xe, Lí Mặc lại đoạt chìa khóa xe: "Vẫn là mình lái

đi, tay ngươi

không

tốt, lại còn gặp quỷ."

Nghiêm Túc

không

cự tuyệt, xuống xe đổi vị trí với Lí Mặc, nhưng anhnhắc lại lần nữa: "Mình

không

gặp quỷ."

"Quỷ mới tin." (>.<’’)

Lí Mặc

nói

xong lời này liền đạp cần ga, xe liền xẹt qua

một

đạo ánh sáng màu bạc trong bóng đêm, rất nhanh dung nhập vào dòng xe cộ đằng trước.

Lí Mặc là dân chơi chuyên nghiệp, đối vớitất cả quán rượu ở thành phố này đều rất quen thuộc.

anh

rất nhanh

sẽ

chọn quán Bar cách nhà hàng

không

xa lại tương đối tốt, cùng Nghiêm Túc tìm vị trí cực tốt ngồi xuống.

Bóng đêm bao trùm, ánh đèn mờ trong quán lóe sáng, lúc này chính là thời điểm náo nhiệt của quán Bar. Chủ Quán Bar ra số tiền lớn mời tới đội biểu diễn,

một

đám ăn mặc nóng bỏng gợi cảm,

trên

vũ đài sáng chói mắt múa cột.

Lí Mặc vừa thấy cảnh này liền cười,

nói

với Nghiêm Túc: "Nhìn lâu cũng kí©h thí©ɧ

một

chút tế bào bên trong cơ thể cậu. Tuổi cậu đều

đã

bao lớn còn

không

chạm phụ nữ, đừng

nói

vớimình ngày nào đó đột nhiên tuyên bố muốn xuất gia a."

Nghiêm Túc

không

để ý tới

anh

trêu chọc, chỉ cầm chai bia từ từ uống.

trên

vũ đài những



gái

kia cơ hồ là

không

mặc quần áo

không

tạo nổi

một

chút hứng thú cho

anh, những phấn son kia cũng

không

thểche giấu gương mặt xấu xí. Cùng so với các

cô, gương mặt Phương Châm trắng trẻo tươi mát lại sạch

sẽ, nhìn

thật

thuận mắt hơn.

Làm sao lại nhớ tới



gái

kia? Nghiêm Túc

không

khỏi có chút tức giận, đem chai bia đặt xuốngbàn, quay đầu gọi nhân viên phục vụ: "Lấy mấy chai rượu Vodka."

Lí Mặc

đang

uống rượu Brandy, nghe

nói

như thế thiếu chút nữa phun ra

một

ngụm rượu.

anh

đưa tay sờ sờ trán Nghiêm Túc: "Cậu

không

có chuyện gì chứ người

anh

em? Hôm nay

thật

là gặp quỷ, buổi tối

không

về nhà, ở chỗ này tạm biệt đời con trai?"

Nghiêm Túc trực tiếp xem

nhẹ

câu

nói

cuối cùng của

anh, chỉ trả lời câu trước: "Ai

nói

mình

không

về nhà."

"Uống rượu Vodka còn muốn lái xe?"

"Cho dùuống bia chẳng lẽ có thể lái xe?"

Vẻ mặt Lí Mặc

không

tin như trước: " Mới rồi cậu

đi

WC lâu như vậy, có phải

đã

xảy ra chuyện gì hay

không?"

"không

có chuyện gì."

"Mìnhkhông nên mang cậu đến uống rượu. Tay cậu vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cho dù là bia cũng

không

nên để cho cậuuống." Lí Mặc vội vàng gọi nhân viên phục vụ trở lại, trả rượu Vodka đổilấymười chai bia, "Uống nhạt chút, uống rượu mạnh như vậy để làm gì. Cậumuốnsay giải ngàn thù hay là mượn rượu gây thù? Người

anh

em, cậuđừngnói với mình cậu rơi vào lưới tình

không

bò được ra ngoài?"

"Đmn." Nghiêm Túc uống mấy ngụm rượu người cũng tương đối thả lỏng, lại là ở quán Bar

nói

chuyện liền tương đối

không

cố kỵ, "Mình chính là muốn uống rượu,

không

được sao?"