Chương 14: Khó xử

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Châm đối Lí Mặc cũng

không

quen thuộc, duy nhất biết

một

chút tình hìnhlà Từ Mỹ Nghi

nói

cho



biết.

Nghe

nói

người nọ là người lãnh đạo trực tiếp của Thẩm Khiên, bệnh viện tư nhân Thẩm Khiên

đang

làm chính là của

anh

ta.

anh

ta còn là bạn thân của Nghiêm Túc, là thanh niên tài tuấn gia sản cực kỳ nhiềuđược nhiều mỹ nữ theo đuổi.

Từ Mỹ Nghi cầm ảnh "Lừa gạt" được từ chỗ

anh

họ



ấyđến ở trong phòng xem tới xem lui,

trên

mặt đầy vẻ si mê: "Đẹp trai nhiều tiền giàu có nhất nhì a, quan trọng chính là thân hình hoàn mĩ, quả thực quá hoàn mỹ."

"Phụ nữ có ý nghĩ giống cậu khẳng định rất nhiều, cho nên

anh

ta hẳn là có

thật

nhiều bạn

gái."

Lời

nói

Phương Châm vô tình đánh vỡ ảo tưởng của Từ Mỹ Nghi, nhưng gương mặt Lí Mặc này cũng bị hai côghi tạc trong lòng.

Ở chỗ to lớn đồ sộnhư vậy nhìn thấy Lí Mặc, tuy Phương Châm thấy ngoài ý muốn nhưng cũng

không

có giật mình. Với xuất thân của Lí Mặc ở chỗ này cũng

không

có vấn đề gì, mà nếu đây là nhà của

anh

ta,



còn có cần tiếp tục phỏng vấn sao?

sự

thật

chứng minh



thật

là suy nghĩ nhiều, trước

không

nói

có thể hay

không

quacửa ải Lí Mặc này, chỉ là Uông tỷ cửa ải kia



liền

không

qua được.

Cái này họ Uông thoạt nhìn giống quản

sự

nơi này, ít nhất trong tay có chút quyền lực, hơn nữa

không

đem cái kia chị Lý để vào mắt.



vừa nghe mình là do chị Lý tỷ gọi tới phỏng vấn, lập tức liền hỏi muốn xem hồ sơ của

cô.

Phương Châm đưa hồ sơ qua, trong lòng biết chuyện này lại thất bại. Quả nhiên chị Uông tùy tiện lật hai tờ mắt liền trợn lên hướng dì Chu phát cáu: "Lão Chu, bà cũng ở đây trong

không

phải

một

hai ngày, như thế nào người này cũng đưa vào trong này? Bà

không

biết chuyện



tatừng ngồi tù, hay là bà biết rất



ràng vẫn cứng rắn muốn dùng quan hệ tìm cho



ta cái chức vị?"

Dì Chu nhiều tuổi,

nói

thế nào cũng so lớn hơn côta mười mấy tuổi, lại bị



takhông cho mặt mũi quở trách như vậy, lập tức cũng liền có chút giận.

nói

trắng ra là mọi người đều là làm công, họ Uông cũng chính là chức vị so với bà cao hơn

một

chút, nhưng

nói

cho cùng chuyện tuyển người

không

đến lượt



ta quản.

Vì thế dì Chu cũng

không

quá khách khí cãilại: "Chuyện này tôiđã

nói

với chị Lý,



ấy

nói

không

thành vấn đề muốn gặp Tiểu Phương, tôi đây mới mang người đến. Trước kia Tiểu Phương là phạm qua chút chuyện, nhưng là

đã

cải tạo tốt ra tù. Lão thái thái cực kì thiện tâm liền thích cho cơ hội cho người trẻ tuổi, chị Uông

không

nhớ



tài xế lái xe lão Mã cho lão thái thái sao?"

Lời này

nói

ra họ Uông hoàn toàn

không

có mặt mũi, vừa vặn có mấy thợ làm đồ dùng gia đình

đi

ngang qua, làm họ Uông càng căm tức, mặt trầm xuống quát: "Lão Chu, bà đừng lấy họ Lý đến dọa tôi.



ta quan hệ với bà tốt cho bà

đi

cửa sau,

không

có nghĩa trong mắt tôi liền dung được hạt cát này.



gái

họ Phương này



ràng chính là bà quan hệ đưa vào, đừng

nói



ta từng ngồi tù qua, chính là

không

ngồi tù, cái nhà này cũng

sẽ

không

nhận loại dùng quan hệ này vào đây ăn

không

ngồi rồi." (Cindy: Gớm,

nói

cứ như đây là nhà mụ ý =.=’’)

Phương Châm càng nghe càng cảm thấy

không

có ý tứ, nữ nhân vì

một

chút quyền lực tranh đấu đếncô chết tôi sống, kết quả hại



cùng dì Chu kẹp ở giữa khó xử. Nhất là dì Chu, hảo tâm giúp



tìm việc cuối cùng còn làm cho người mắng

một

trận. Phương Châm

không

đành lòng, đưa tay hỏi họ Uông muốn lấy lại hồ sơ: "Ngại quá tôi

đi

trước, cảm phiền trả hồ sơ cho tôi."

"Hừ, cút nhanh lên." Họ Uông

không

nhìn Phương Châm, trực tiếp liền ném hồ sơ lên cỏ.

Phương Châm ngồi xổm xuống muốn nhặt hồ sơ, tay còn chưa đυ.ng tới chợt nghe thanh

âm

của

một

người đàn ông từ

không

xa truyền đến: "Bà nội Nghiêm, người hầu nhà bà tính tình

thật

không

nhỏ."

Phương Châm theo thanh

âm

nhìn về phía trước, liền thấy Lí Mặc cùng lão thái thái đầu bạc trắng tinh thần hănghái hướng về nơi này

đi

đến.



nhanh chóng nhặt hồ sơđứng lên, trộm liếc họ Uông

thì

phát

hiện

sắc mặt đối phương tương đối khó coi, mồ hôi lạnh đều chảy nhanh xuống.

Xem ra là chủ nhân đến. Lão thái thái tiến lên, cẩn thận quan sát sắc mặt ba người, còn chưa kịp mở miệng hỏi tình hình cụ thể, Lí Mặc liềngiành trước chào hỏi Phương Châm: "Còn nhớ tôi sao?"

Phương Châm gật gật đầu,

nhỏ

giọng

nói

"Xin chào".

Lão thái thái thấy thế liền hỏi Lí Mặc: "Là bạn của con?"

"không, là bạn tiểu Nghiêm."

"Bạn Nghiêm Túc?"

Phương Châm càng nghe bọn họ đối thoại càng cảm thấy

không

đúng. Vừa rồi Lí Mặc gọi lão thái thái là "bà nội Nghiêm ", lúc này lại nghe bọn họ nhắc tới Nghiêm Túc, chẳng lẽ nơi này là nhà của Nghiêm Túc? Cháu trai kia chẳng lẽ là Nghiêm Túc? Nhưng

anh

ta cũng

không

còn

nhỏ

a.

Trong lòng Phương Châm rối loạn, càng thêm

không

làm ở chỗ này.



đem hồ sơ bỏ vào trong túilễ phép

nói

với lão thái thái: "Xin lỗi, tôi

đi

trước."

"cô

đợi

đã." Lão thái thái gọi lại Phương Châm, duỗi tay, "cô

là tới xin việc, đưa hồ sơ tôi nhìn xem."

Phương Châm

không

nghĩ đưa, nhưng dì Chu ở bên cạnh ra sứcchớp mắt với

cô. Phương Châm nghĩ nghĩ liền đưa cho bà, nếu lão thái thái

thật

sự

có quan hệ với Nghiêm Túc, vừa nhìn thời gian ngồi tù

trên

hồ sơ

sẽ

hiểu tất cả.

Lão thái thái quả

thật

như Phương Châm nghĩ, chỉ nhìn

một

cái trong lòng lập tức



như gương. Nhưng ra ngoài ý muốn của Phương Châm, lão thái thái

không

có đuổi người, ngược lại

nói

với Phương Châm: "Thử việc

một

tháng, tiền lương

một

tháng 4000. Thử việc xong tiền lương tăng đến 5000,



cảm thấy thế nào?"

Phương Châm sửng sốt: "Bà muốn thuê tôi?"

"không

được sao? Tôi là chủ nhân nhà này, lời

nói

của tôi

không

ai dám phản đối.



làm hay

không

làm?"

Phương Châm đoán

không

ra lão thái thái rốt cuộc có ý gì, do dự

không



nói.

một

bên Lí Mặc nhân cơ hội kích

cô: “Thế nào, nghe

nói

nơi này là nhà Nghiêm Túc, liền sợ

không

dám làm? Trước kia



hẳn là

không

nhát gan như vậy

đi."

"Nghiêm Túc là Nghiêm Túc, tôi là tôi. Nó là cháu của tôi, nhưng nó

không

làm chủ được ở cái nhà này. Cái nhà này nghe tôi, nó cũng

không

thể nào đến,



muốn lo lắng về nó hoàn toàn

không

cần thiết. Bất quá nếu



không

phải

thật

lòng muốn tìm công việc tốt,

hiện

tại



có thể

đi."

không

biết vì sao, Phương Châm cảm thấy cái này lão thái thái mặc dù

nói

chuyện tương đối cường ngạnh, nhưng lại làm người ta thích. So với kia họ Uông

nói

chuyện

âm

dương quái khí làm cho người ta thoải mái hơn.



quả

thật

là bởi vì nguyên nhân là Nghiêm Túc mà băn khoăn lo lắng, nhưng lão thái thái

nói

tiền lương

không

tệ, giống như nhà Andreson. Nhưng công việc nơi này thoạt nhìn



ràngso nhàAndreson thoải mái hơn, mỗi người đều có công việc của chính mình,

không

giống nhà Anderson

một

mình



làm tất cả, trừ bỏ việc nhà còn phải trông đứa

nhỏ.

Nghĩ lại tình cảnh bây giờ cảu mình, Phương Châm cảm thấy chính mình

thật

sự

không

có tư cách kiêu ngạo. Vì thế



gật đầu, đồng ý công việc này: "Tôi

sẽ

dùng toàn tâm làm."

Lão thái thái

không

nói

gì nữa, dứt khoát chạy lấy người. Lúc gần

đi

thuận tiện gọi họ Uông

đi, cũng

không

biết là muốn dạy dỗ



ta mấy câu hay sao đó. Phương Châm

thì

cùng dì Chu về phòng cất hành lý, thuận tiện lại

đi

lĩnh đồng phục. Lúc

đi

quabên cạnh Lí Mặc, đối phương liếc nhìn



từ

trên

cao nhìn xuống, ánh mắt kia



ràng mang theo cảm xúc phức tạp. Phương Châm thậm chí cảm thấy

anh

tađang cười nhạo

cô. Nhưng bây giờ



đã

không

còn quan tâm.

Liền nhà Nghiêm Túc gia cũng dám ở, còn sợ người khác trào phúng sao?

trên

đường cùng dì Chu về phòng, Phương Châm nhân cơ hội hỏi thăm tình hìnhnhà này.



vẫn nhớ kỹ chuyện cháu trai này, nghe ý tứ vừa rồi của lão thái thái Nghiêm Túc

không

thường đến đây, vậy đứa cháu trai ở trong nhà này là ai?

Dì Chu đấu thắng Uông tỷ tâm tình rất hảo, liền cùng Phương Châm

nói

nhiều hai câu: "Đó là chắt trai của lão thái thái. Người nhà lão thái thái

không

thường đến đây, dì cũng

không

chưa gặp qua. Đứa chắt trai này lão thái thái rất

yêu

quý, sau này con có thể gặp. Nhớ kỹ đừng chọc cậu ta là được."

"Ba mẹ đứa bé

không

ở đây?"

"không

ở. Phương Châm, về sau chuyện về đứa

nhỏ

này ngàn vạn lần đừng hỏi thăm, liền nhắc tới cũng

không

được. Tốt nhất

không

nên tiếp xúc nhiều với đứa bé. Con cứ an tâm làm công việc của con là được, lão thái thái chưa

nói

cụ thể cho con làm gì, rồi chị Lý

sẽ

nói

cho con. Tại nhà này làm việc chỉ cần cần mẫn có nhãn lực, lão thái thái

sẽ

không

khó xử con."

Phương Châm tiếp thu ý của bà, chuyện về đứa bé kia rốt cuộc



không

có hỏi qua nửa chữ. Dì Chu dấn



đến giao cho chị Lý xong liền

đi

làm việc củamình. Phương Châm

thì

cùng chị Lý

đi

làm quen hoàn cảnh công việc.

Chị Lý thoạt nhìn tuổi cũng

không

lớn, phỏng chừng so với họ Uông còn

nhỏ

hơn mấy tuổi. Nhưng lời



ấy ở trong nhà này

thật

có trọng lượng, cơ hồ tất cả người hầu đều phải nghe



ấy.



ấy liền giống như đại quản gia.

Phương Châm nhìn thấy chị Lý xongrột cuộc mới hiểu

rõ, vì sao họ Uông

không

thích



ấynhư vậy.

mộtcô

gái

so với mình

nhỏ

tuổi hơn phỏng chừng lai lịch cũng

không

bằng, lại dễ dàng bò lên

trên

đầu



ta, là ai đều

sẽ

không

thích.

Chị Lý đoán chừng là xem mặt mũi của dì Chu, đối với Phương Châm rất khách khí. Dẫn



thay xong đồng phục xong tìm người đặc biệt lại đây đưa



đi

thực tập. Nhà lão thái thái lớn như vậy, các vẫn đề cần người rất nhiều. Phương Châm cái gì đều làm

một

chút nhưng cũng

không

phải là tinh thông mọi thứ, sở trường nhất là nấu ăn công phu ở trước mặt mấy cái đầu bếp cấp năm sao lập tức tan tành. Hơn nữa nghe ý lão thái thái trong

một

tháng này cũng

không

có định ra chức vị cho

cô, mà là đểcôởmọi nơi đều thử xem, nơi nào làm được tốt liền lưu lại nơi đó.

Chị Lý đem Phương Châm giao cho thầy của



thì

ý vị thâm trường

nói

với

cô: "cô

bằng cấp cao người lại thông minh, bộ dạng cũng trẻ tuổi xinh đẹp, làm tốt, về sau

sẽ

có tiền đồ."

Phương Châm giả vờ nghe

không

hiểu ý tứ



ấy trong lời

nói, chỉ

nói

sẽ

cố gắng làm việc.



hiện

tại

không

rảnh

đi

để ý tới này quan hệ trong nhà này, cũng

không

muốn kéo bè kết cánhhaylàm thân với bất cứ người nào.



chỉ nghĩ an tâm làm việc kiếm tiền, tương lai tích cóp

một

số tiền có lẽ còn có thể mở cửa hàng

nhỏ

gì đó.



có tiền án, chính mình làm bà chủ là

không

dễ chịu kỳ thị nhất.

Đương nhiên cái ý nghĩ này trước mắt còn khá xa, Phương Châm

hiện

tại tương đối lo lắng là, nếu ngày nào đó Nghiêm Túc đến thăm lão thái thái, kết quả phát

hiện



ở đây,

anh

sẽ

có biểu tình thế nào? Có phải

sẽ

sinh ra hiểu lầm với



hay

không, cho rằng côcố ý quấn lấyanh ta, nghĩ mọi cách tiếp cận người bên người

anh

ta?

Nếu

anh

ta chất vấn

cô,



nên trả lời thế nào?

Phương Châm nhất thời có chút mê mang, chỉ có thể

âm

thầm mong lão thái thái

nói

thật, Nghiêm Túc rất ít tới nơi này, như vậy cơ hội đυ.ng mặtcũng liền thấp hơn

một

chút.

Nhưng chuyện đờisao có thể mọi thứ đều như ý người, sợ điều gì

sẽ

gặp điều đó. Ban ngày Phương Châm còn

đang

suy nghĩ Nghiêm Túc ngàn vạn lần

không

nên tới, thế nhưng đến đêm chợt nghe cóngười

nói

Nghiêm Túc lại đây đây ăn cơm.Tận Xương - Chương 14: Khó xửHơn nữa hai người lập tức liền thấy mặt,

thật

là tránh cũng tránh

không

được, trốn cũng trốn

khôngxong.