Chương 48

Ông đưa mắt mắt nhìn Lý Diệp đang ngồi đối diện, dáng vẻ chàng thong dong tự tại, dường như không coi ván cờ là chuyện to tát.

Mộc Thành Tiết cho rằng qua ván cờ, có thể nhìn ra tâm tính một người, bất kể Lý Diệp nương tay hay dốc sức ứng phó, thì người trẻ tuổi này cũng không đơn giản như nhìn từ bề ngoài. Không chút sơ hở, luôn giữ bình tĩnh, ở vào tuổi của chàng thì Mộc Thành Tiết cũng chưa chắc có thể làm được như vậy.

Lý Diệp biết, mỗi nước đi trên bàn cờ này đều mang ý tứ thăm dò của Mộc Thành Tiết. Tuy chàng có ý giấu diếm, nhưng chưa chắc có thể giấu được ông. Sao có thể dễ dàng che mắt Vân Nam Vương trấn thủ một phương, thống lĩnh mấy vạn binh mã như vậy. Có điều, nhạc phụ đại nhân không nói ra, Lý Diệp liền tiếp tục giả ngu. Hai người, mỗi người đều cất giấu một bí mật trong lòng đang tiếp tục chơi cờ với nhau thì Mộc Thành Tiết nghe được tiếng động bên ngoài, biết là Mộc Cảnh Thanh giải được người về, ông lập tức đứng dậy đi ngay, chỉ nói với Lý Diệp: “Chờ ta trở lại chơi tiếp.”

Lý Diệp cười thưa vâng. Chàng nhìn Mộc Thành Tiết chắp tay đi ra ngoài, bưng bát trà ở bên cạnh lên, ánh mắt thâm trầm. Chờ xong chuyện hôm nay, chắc chắn Mộc Thành Tiết sẽ không còn tâm trí nào mà chơi cờ nữa rồi.

Người trong viện đều vây quanh Mộc Cảnh Thanh, tranh nhau hỏi dò cậu xem đã xảy ra chuyện gì. Bên cạnh có một người bị trói gô, quỳ trên mặt đất. Mọi người còn đang huyên náo thì Mộc Thành Tiết đi ra, lớn tiếng quát: “La hét cái gì!”

Bốn phía lập tức yên tĩnh hẳn. Mộc Cảnh Thanh nói: “Cha! Con bắt được hắn ta rồi.”

Mộc Thành Tiết đi thẳng tới trước mặt người kia, nhìn hắn ta từ trên cao mà nói: “Ngươi, ngẩng đầu lên.”

Người kia cúi thấp đầu, không chịu nghe, Mộc Thành Tiết bèn đưa tay nắm lấy cằm của hắn, ép hắn ngẩng đầu lên. Đó là một người đàn ông chưa tới bốn mươi tuổi, trên cằm râu ria xồm xoàm, trên mắt trái có một cái bớt màu xanh: “Mộc Thiệu?”

“Đại …Đại vương.” Mộc Thiệu chột dạ đáp.

Mộc Thành Tiết cười lạnh một tiếng, buông tay ra, lại hỏi Mộc Cảnh Thanh: “Tìm thấy người này ở chỗ nào thế”

“Ở quán Sở Tương, phường Khang Bình ạ. Hắn ta phải lòng một người tên Tú Nương ở đó. Hai hôm trước, có một người khách họ Ân làm khó dễ Tú Nương, hắn ta bèn đánh người ta tới mức không xuống được giường. Chẳng ngờ người họ Ân kia có họ hàng có chút quyền thế, hiện đang tìm hắn ta khắp thành ạ.” Mộc Cảnh Thanh trả lời.