Chương 54

Mộc Cảnh Ân trợn mắt nhìn Mộc Thành Tiết: “Ông nói láo!”

Mộc Thành Hiếu quát lên: “Hồ đồ! Lão ta mượn tay mày, diệt chú mày với em họ mày, sau đó diệt đến mày đó, Vân Nam Vương tiếp theo sẽ không còn mang họ Mộc nữa, mà là do triều đình chỉ định! Như thế có phải mới càng dễ cho bọn họ sử dụng hay sao? Bàn về lòng người hiểm ác, mày làm sao mà hơn được bọn họ!”

Nghe xong lời Mộc Thành Hiếu, Mộc Cảnh Ân chợt ngã ngồi trên mặt đất, ngây người như phỗng. Mộc Cảnh Ân chưa từng nghĩ đến những việc này, chỉ một lòng tâm tưởng muốn đoạt lại vị trí Thế tử. Chẳng lẽ hắn sai sao? Không.

Mộc Cảnh Ân còn đang tự đấu tranh, mấy kẻ bịt mặt thấy tình cảnh này, không chờ hắn phát lệnh đẽ tự ý xông vào tấn công người của Mộc Thành Tiết, vây bọn họ vào giữa.

“Dừng tay!” Mộc Cảnh Ân kêu to, nhưng không kẻ nào chịu nghe mệnh lệnh của hắn. Đến giờ khắc này, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra, e là bản thân mình đã trở thành quân cờ!

Song phương xông vào hỗn chiến. Gia Nhu che chở Lý Diệp lùi về sau, đẩy chàng vào trong hành lang, nói với Thôi thị: “Mẹ, mẹ chăm nom chàng nhé.” Sau đó vứt hết lụa là vướng víu trên người xuống, vào nhà lấy kiếm đi ra.

“Gia Nhu.” Lý Diệp nắm lấy cánh tay nàng. Những nữ chủ nhân khác mà nhìn thấy tình cảnh này đã sớm sợ đến mức chui vào trong ngực phu quân mà trốn rồi, thế mà Gia Nhu lại vẫn dám chạy vào chốn nguy hiểm trùng trùng. Gia Nhu lại nói: “Ta muốn giúp cha, chàng cứ chờ ở đây, không việc gì đâu.” Nói xong liền gạt tay Lý Diệp ra, đầu cũng không quay lại mà đi luôn.

Tay Lý Diệp còn cứng đờ ở giữa không trung, bàn tay hơi nắm lại, không thể làm gì hơn.

Bên phía Mộc Thành Tiết tuy không chiếm ưu thế về số lượng, nhưng thắng ở chỗ mỗi người đều là loại một chọi trăm. Phủ binh và gia nhân đều đã có người thương vong, bọn bịt mặt bên kia cũng chưa chiếm được ưu thế gì. Mộc Thành Tiết với Mộc Cảnh Thanh vẫn đang chắn trước mặt Gia Nhu, không cho nàng tham chiến. Mộc Cảnh Thanh đá văng một tên địch, thừa cơ nói: “Tỷ, chỗ này rất nguy hiểm, tỷ mau chạy lại chỗ mẹ và anh rể đi. Đệ với cha có thể ứng phó được.”

“Đệ chuyên tâm vào, đừng quản ta. Ta có phải bình hoa đâu!” Gia Nhu bực mình, ngăn một cây đao giúp cậu.

Cánh tay Mộc Cảnh Thanh đã bị thương, sức chiến đấu của mấy người bên phía Mộc Thành Tiết cũng nhanh chóng tiêu hao. Xem trình độ những kẻ ám sát này, căn bản không phải lính tráng bình thường, mà là loại được huấn luyện đến nơi đến chốn, tiến lùi rất bài bản. Gia Nhu cảm thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt, liền nghĩ cách phá vòng vây ra ngoài cầu cứu. Bỗng nhiên vang lên tiếng ngựa hí vang, lại có một đám người xông tới.