Chương 57

Gia Nhu tựa trong ngực Lý Diệp, cảm thấy uể oải, cả người đều thả lỏng. Nàng là cô nương đã có chồng, chuyện trong nhà xác thực không thể nhúng tay can thiệp nhiều. Nàng trọng sinh trở về, cũng không phải cái gì cũng làm được. Coi như có thể xoay chuyển vận mệnh một cá nhân nào đó, nhưng đối với toàn bộ đại cục mà nói, sức mạnh của nàng là quá nhỏ bé.

“Ta biết chuyện ta có thể làm quá ít, thế nhưng giờ Nam Chiếu chia năm xẻ bảy, Thổ Phốn lại đang nhìn chằm chằm, ta thật sự lo lắng. Có lúc ta ước gì mình là mưu sĩ hàng đầu như Ngọc Hành tiên sinh thì tốt rồi.” Gia Nhu thở dài. Người kia thật là, bày mưu tính kế, nhân định thắng thiên, người mà Ngu Bắc Huyền còn phải kiêng kỵ đến tận xương.

Lý Diệp sửng sốt: “Nàng vừa nói gì?”

“Chẳng phải bên cạnh Quảng Lăng Vương có một mưu sĩ rất lợi hại gọi là Ngọc Hành sao?” Gia Nhu ngẩng đầu hỏi chàng.

“Đúng là có người như vậy. Có điều làm sao mà nàng biết người này? Hơn nữa vì sao lại nói người đó lợi hại?” Lý Diệp truy hỏi.

Gia Nhu giật mình vì bản thân lỡ miệng. Đời trước, vào lúc này, Ngọc Hành còn chưa quá nổi tiếng, đại khái phải chờ tới sau khi Nguyên Hòa đế lên ngôi, những câu chuyện liên quan tới kỳ tích của người đó mới được lưu truyền, mọi người mới biết người đó đã lập được những công lao hiển hách thế nào. Sau này, trong trận chiến trọng yếu ở Hoài Tây, người đó mới thực sự danh chấn thiên hạ. Nhưng những chuyện này đều là về sau mới xảy ra, hiện tại nàng đề cập đến thực sự có chút kỳ lạ.

“Ta, ta cũng là nghe ông thầy Tây phương dạy ta trước đây nói đến. Ông ấy từng làm phụ tá cho một Tiết độ sứ, rất có kiến thức.” Gia Nhu hỏi ngược lại, “Thế sao, Ngọc Hành tiên sinh không lợi hại như vậy à?”

Hỏi ngược lại như thế, Lý Diệp làm sao mà trả lời? Tự tâng bốc bản thân thì còn ra gì. Lý Diệp chỉ có thể nói: “Cũng có thể.”

Gia Nhu lập tức nói: “Chàng đừng thấy hiện tại người ta không có danh tiếng gì, sau này biết đâu chính là một nhân vật lớn đấy. Nghe nói người đó là đệ tử của Bạch Thạch sơn nhân nổi danh cả nước, được Bạch Thạch sơn nhân dậy hết tất cả tinh túy, nhất định là người rất giỏi. Nếu chàng có gặp ở chỗ Quảng Lăng Vương, nhớ gây dựng tình cảm với người đó nhé, chút quan hệ bằng hữu đó chỉ có lợi mà không có hại chút nào.” Sau này, Nguyên Hòa đế đồng ý ban chức vị Tể tướng cho Ngọc Hành. Sự tin tưởng của Nguyên Hòa đế với Ngọc Hành y như năm xưa tiên đế từng tin tưởng Bạch Thạch sơn nhân vậy.