Chương 8: Chiếc nhẫn cưới

Bình minh từng tia sáng gián tiếp yếu ớt từ mặt trời tán xạ vào bầu khí quyển của trái đất, nhấp nhô ở đường chân trời rồi ánh lên tạo nên một vùng trời đỏ rực.

Ánh sáng đâm thẳng xuống bên mặt sông, vài tia khúc xạ len lỏi chiếu vào khe hở mà Diễn Lam nằm ở một góc ngủ say sưa, trên môi còn vương ý cười tựa như đang có một giấc mơ đẹp.

Viên đá màu lam không biết từ đâu lại hiện ra, ở trước mi tâm của Diễn Lam xoay xoay vài vòng hấp thu đi ánh sáng, tạo thành một luồn khí đỏ rực uốn lượn một vòng rất nhanh bị hút vào trong.

Ánh sáng màu lam càng thêm mãnh liệt bao bọc lấy toàn thân của Diễn Lam rồi lập tức biến mất như chưa từng có điều gì xảy ra.

“Diễn Lam, dậy chưa?”

Nghe người gọi, Diễn Lam giật mình tỉnh giấc, khuôn mặt ngây dại ánh mắt mơ màng còn chưa tỉnh ngủ.

Nàng ngồi dậy nhìn một lượt xung quanh, toàn thân ngã ngã nghiên nghiên như có dấu hiệu sắp trở về nằm ở vị trí củ.

Diễn Lam đột nhiên mở to đôi mắt, đứng dậy tông cửa chạy ra ngoài. Mũi hít hít vài hơi, hương thơm ngào ngạt của đồ ăn tràng vào khoan mũi, thẳng tiến đến dạ dày làm nàng bắt đầu cảm thấy đói bụng.

“Anh Tín, anh nấu món gì vậy?”

“Cá nướng bơ, sao thơm không?” Văn Tín quay đầu cười cười hỏi

“Thơm.” Diễn Lam gật đầu lia lịa, chạy lại nhìn chằm chằm vào con cá đã được phi lê bên trên bề mặt là sốt bơ ánh vàng liên tục bùng phát mùi hương béo ngậy khiến nàng quên luôn đầu tóc đang rối bời, mặt chưa kịp rữa, răng cũng chưa kịp đánh.

“Thơm phải rồi, chỉ có đồ ăn mới đánh thức nổi em. Gọi em đến khàn tiếng cũng chẳng thấy em tỉnh dậy.” Văn Tín khuôn mặt ghét bỏ liếc nàng một cái nói tiếp “Nhanh nhanh chạy đi rửa mặt chải tóc, con gái con nứa thấy đồ ăn là mắt sáng hơn cả đèn pha”

“Xuỳ, anh lại không biết việc trao đổi chất quan trọng đến nhường nào, cơ thể hấp thụ và tiêu hoá mới nuôi sống được các tế bào trong cơ thể. Vì thế chúng nó mới có thể phát triển và sản sinh. Khiến chúng ta mới có thể sống, anh hiểu không? Hiểu không?”

“Cũng giống như lá cây, không ngừng hấp thu oxi để tạo ra chất diệp lục sau đó đào thải ra Cacbonic, nếu thiếu Oxi thì cây sẽ chết. Con người cũng vậy, không ăn con người cũng sẽ chết.”

“Thành ngữ có câu, thà chết vì no chứ không chết vì đói. Em chỉ tuân thủ theo quy luận tự nhiên”

Nhìn Diễn Lam nhún vai, khuôn mặt đầy đắc ý luyên thuyên một hồi giả thuyết rồi kèm thêm thành ngữ khiến Văn Tín khuôn mặt từ hoang mang hoàn toàn chuyển thành khϊếp sợ, hắn cầm đôi đũa trong tay run run chỉ vào nàng: “Diễn Lam, em thay đổi!”

“Gì chứ? Em thay đổi chỗ nào?”

“Chỉ vì không nhận bản thân ham ăn, em còn giả tạo câu thành ngữ. Đừng tưởng anh mày dốt mà đi nói chuyện văn chương khoa học với anh mày, cái gì trao đổi chất, cái gì oxi cuối cùng vẫn là ăn không phải sao?”

Diễn Lam bị nói trúng tim đen, nhất thời chột dạ, cười cười mấy tiếng lè lưỡi làm mặt quỷ rồi quay người chạy đi.

Ăn uống xong, Diễn Lam đem đồ đi rửa, Văn Tín trên tay cầm hai túi nylon từ bên trong rừng đi về.

“À, em nhớ rồi. Hôm qua em có lấy được 1 chiếc hộp nhưng bị khoá, anh mở ra xem xem” Diễn Lam đi lại ngồi xuống mò mò bên trong móc ra 1 chiếc hộp nhỏ đưa cho Văn Tín.

Chiếc hộp màu đen đã phủ đầy bụi, Văn Tín phủi phủi một hồi nghiên người đưa hộp về hướng khác mới thổi một hơi đem lớp bụi bay đi.

Đường vân màu vàng lần lượt hiện ra hoạ tiết lạ lẫm không nhìn ra được hình thù gì.

Diễn Lam nhìn Văn Tín lấy con dao phía trên lưỡi dao đã mẻ một góc, đầu vô thức rụ lại mắt nhìn đi chỗ khác.

Một hồi đi bán tiện thể đi mua con dao mới luôn vậy.

Một tiếng cạch phát ra, Diễn Lam mới đem ánh mắt nhìn trở về.

Bên trong là một sấp tiền 500 đồng được xếp ngay ngắn và một chiếc nhẫn cưới chính giữa là một hình tròn được tạo hình bên trong là dấu X nằm vị trí trung tâm của dấu X là một viên kim cương nhỏ.

Ánh mắt của Văn Tín không dấu được kích động, ngón tay run run chạm vào chiếc nhẫn rồi vuốt ve.

Sau mới ngẩn đầu nhìn Diễn Lam, đưa cho nàng chiếc hộp: “Vật em tìm được là của em, nhưng có thể tặng anh chiếc nhẫn này được không?”

“Anh lấy đi” Diễn Lam gật đầu, gì cũng không hỏi.

Toàn bộ động tác của Văn Tín đều thu hết vào trong ánh mắt của Diễn Lam. Nàng liếc biết chiếc nhẫn này nói cách khác là chiếc hộp này có liên quan rất lớn đến hắn.

Nhưng nếu người không nói, nàng sẽ không hỏi.

Ai cũng nên có bí mật cho riêng mình. Khi hắn muốn chia sẽ thì sẽ tự nhiên sẽ nói. Còn nếu muốn giữ trong lòng thì cứ để nó ở trong lòng đi.

Nhìn Diễn Lam như vậy, tuy nhiều khi cảm thấy nàng hết sức trẻ con nhưng nàng sẽ luôn luôn biết quan sát biểu cảm của người đối diện, biết tiến biết lùi đúng chỗ thật khó làm người ghét bỏ, Văn Tín thở dài một hơi, ánh mắt biến thành âm trầm nhìn chiếc nhẫn: “Có nhiều chuyện xảy ra khó có thể kể ra, hiện tại không tiện nói, sau này thích hợp anh sẽ kể em nghe.”

Văn Tín một lần nữa nhìn thẳng vào mắt của Diễn Lam, hắn nở nụ cười nhưng đôi mắt của hắn mang theo nét ưu buồn không thấy đáy trong đó lại ánh ánh lên sự cảm kích: “Thật tốt khi gặp được em.”

“Cũng thật tốt khi gặp được anh.” Diễn Lam cười đáp lại.