Tặng Em Một Hạnh Phúc

4.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đường Tâm, ngoại hình xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ quyết đoán, được giới truyền thông tôn làm nữ thần gợi cảm nhất Đài Loan. Ba năm liền nằm ở ngôi vị nữ minh tinh danh giá nhất trên internet, được tạp …
Xem Thêm

“Vô cùng xinh đẹp.” Anh thành tâm khen ngợi, nhìn chằm chằm vào bóng dáng xinh đẹp không tỳ vết của cô, trong lòng lại khẽ giật mình than thở, mỗi lần gặp mặt, cô gái này đều khiến anh kinh ngạc, cô luôn khiến đôi mắt anh phải bừng sáng, để lại trong mắt anh một ấn tượng vô cùng mỹ lệ.

“Cám ơn!” Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cách cô cám ơn tựa như một con thiên nga cao ngạo. Anh ga lăng mở cửa xe để cô ngồi vào hàng ghế rộng rãi phía sau.

Y hương tấn ảnh, châu vi thúy nhiễu (*). Đêm nay, biệt thự nhà họ Vệ ở giữa lưng chừng núi bật đèn đuốc sáng trưng, trước cổng lớn chật kín siêu xe, bên trong tập hợp toàn những nhân vật nổi tiếng, cho thấy chủ nhân của ngôi biệt thự này không phú cũng quý, địa vị tuyệt đối không phải người bình thường.

(*) Y hương tấn ảnh: Là một thành ngữ (y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng) miêu tả phục sức lộng lẫy đẹp đẽ trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.

Châu vây thúy nhiễu: Vây trong ngọc châu, phỉ thúy.

Vệ Nghị Phong nắm tay Đường Tâm bước vào tòa biệt thự tráng lệ, sự xuất hiện của hai người thu hút sự chú ý của mọi người, ai ai cũng ghé đầu thảo luận, hiển nhiên là có đa số các vị khách cũng đã bắt kịp tin tức mới nhất, mà bây giờ được tận mắt chứng kiến lại càng làm tăng thêm mức độ chân thật của tin đồn.

Thì ra vị đại thiếu gia phong lưu thành tiếng này thật sự coi trọng đóa hoa hồ điệp của làng giải trí, cái tổ hợp đặc biệt này thật sự đúng là ‘tuyệt phối’, chắc chắn đây sẽ là đề tài hot nhất năm nay.

Đối mặt với sự chú ý của mọi người, Vệ Nghị Phong vẫn tỏ thái độ trầm ổn, khí thế như bậc đế vương, còn có thể gật đầu chào hỏi với những vị khách mới. Mà Đường Tâm đã quen với việc bị đám phóng viên vây quanh, mặc dù cũng cảm thấy có chút kinh ngạc với bữa tiệc sinh nhật xa hoa lộng lẫy này, thế nhưng cô vẫn biểu hiện rất thoải mái, không hề tự làm mất mặt mình.

Hai người thân mật nắm tay, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bọn họ lại giống như ánh hào quang, bước vào đại sảnh, lần lượt chào hỏi các vị trưởng bối tham gia tiệc mừng thọ tối nay, chẳng qua thái độ của bọn họ đối với Đường Tâm cũng tương đối lạnh nhạt, thậm chí còn làm như không thấy, tỏ rõ phản ứng khinh thường.

“Đừng khó chịu quá, bọn họ vốn tự cho mình ở trên cao, chỉ cần biểu hiện vui vẻ hòa nhã là được.” Anh quay đầu ôm cô bước ra đại sảnh, muốn cô đừng để bụng tới sắc mặt của đám người thế lực kia. Mặc dù cô bị coi khinh cũng là chuyện nằm trong dự liệu của anh, hơn nữa đó cũng là ‘hiệu quả’ mà anh mong muốn, nhưng nhìn cô chỉ trầm lặng đứng đó, anh cảm thấy mình phải nói một chút gì để dỗ dành cô.

“Không sao, thỉnh thoảng làm ‘người vô hình’ cũng dễ chịu lắm, bởi vì nổi tiếng nên hiếm khi nào tôi không bị người ta để ý, kỳ thực nếu bọn họ nồng nhiệt quá thì tôi cũng rất mệt mỏi, tôi cũng không có mang theo bút để ký tên.” Cô tỏ vẻ như sự nổi tiếng khiến mình cảm thấy rất phiền nhiễu, chỉ muốn được yên lặng.

Bước chân ra xã hội mấy năm nay, cô đã từng thấy quá nhiều sắc mặt không tốt, từng nghe quá nhiều lời phê bình, nếu lần nào cô cũng để trong lòng thì cô thật sự đã bị tổn thương đến phát điên rồi.

Chỉ là, đối với sự quan tâm của anh, cô vẫn cảm thấy ấm áp, hơn nữa toàn bộ hành trình anh cũng không tỏ vẻ hổ thẹn vì cô, vẫn luôn mang theo nụ cười, đứng bên cạnh giúp cô giới thiệu, khiến cô cảm nhận được sự tôn trọng của anh.

Vệ Nghị Phong thấy cô như thế thì lại càng cảm thấy tự hào với ánh mắt chọn người của mình, biểu hiện của cô khiến anh rất hài lòng.

“Nghị Phong, đã lâu không gặp, nghe nói hai năm nay cậu thường xuyên ra nước ngoài, tôi còn tưởng cậu đã di dân rồi cơ đấy.” Một người đàn ông tiến lên, ân cần thăm hỏi.

Cô nhận ra người đàn ông này, anh ta là ‘phú nhị đại’* của một gia tộc nào đó chuyên kinh doanh chuỗi ẩm thực, bởi vì thường xuyên theo dõi tin tức truyền thông cho nên cô có ấn tượng về anh ta.

(*) phú nhị đại: con cháu nhà giàu thế hệ thứ 2, là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.

“Tôi bị ông nội nuôi thả sang nước ngoài hơn chục năm cũng đã đủ rồi, bây giờ bởi vì liên quan đến công việc nên mới phải xuất ngoại.” Anh dùng giọng điệu đùa giỡn để hình dung việc mình phải chờ đợi ở nước ngoài 13 năm, cảm giác giống như bị trục xuất, chẳng qua về nước phát triển mới là mục đích cuối cùng của anh, bởi anh đã đoán trước được, bởi anh muốn trả thù, cho nên mặc dù con đường này có bao nhiêu gian khổ, anh cũng phải cắn răng trở về, chính vì để tích lũy sức mạnh ‘phản công’ cho chính mình.

Đường Tâm nhìn anh, cảm thấy được anh đang dùng bề ngoài bỡn cợt để che đi dáng vẻ tự giễu của mình, có vẻ như quan hệ giữa anh và ông nội không được tốt lắm. Cô vốn còn tưởng anh là tiểu thái tử ngang ngược độc tài, được ông nội cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, sau đó cho ra nước ngoài du học chứ!

“Khi nào rảnh rỗi thì họp mặt nhé, cùng mọi người uống vài ly.”

“Được, tôi sẽ liên lạc với các cậu.”

“Còn nữa, xin hỏi tôi có vinh hạnh được mời tiểu thư Đường Tâm nhảy một điệu không?” Anh ta vươn tay về phía Đường Tâm nhưng ánh mắt lại nhìn Vệ Nghị Phong, dù sao hiện tại ‘đóa hoa danh tiếng’ này trên danh nghĩa vẫn đang thuộc về anh, tuy nhiên, dựa vào hiểu biết của anh ta thì Vệ Nghị Phong sẽ mau chóng buông tay thôi.

“Nếu cô ấy đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến.” Anh đem quyền quyết định giao cho cô, trên mặt cũng không tỏ vẻ không vui.

“Tôi nhảy không được tốt lắm, có gì sai sót thì xin hãy bỏ qua.” Cô đặt tay mình vào trong tay người đàn ông này, sau đó mỉm cười dịu dàng, theo anh ta bước vào sàn nhảy.

‘Vị hôn phu’ của cô đã hào phóng như vậy, nếu cô không biểu hiện một chút thì thật quá thất lễ, chi bằng cứ vui vẻ nhảy một điệu đi.

Vệ Nghị Phong cầm ly champagne, nhìn cô đang nhẹ nhàng nhảy múa cùng với người đàn ông kia, cảm thấy cô quả thực làm một đóa hoa hồ điệp tuyệt mỹ, thần thái quyến rũ, dáng dấp xinh đẹp chỉ cần một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô đều có thể thu hút ánh mắt của người khác.

Đám đàn ông ở đây thấy Vệ Nghị Phong không phản đối bạn gái của mình khiêu vũ cùng đàn ông khác, vậy nên từng người từng người cứ lần lượt tiến lên mời cô khiêu vũ, muốn tranh thủ tiếp xúc thân mạt với vị nữ thần gợi cảm này, khoảng cách gần như vậy có thể cảm thụ được phong thái khuynh thành của cô.

Bên cạnh, Vệ Nghị Phong đã uống xong ly champagne thứ ba, thấy đóa hoa hồ điệp vẫn còn đang uyển chuyển bay múa trong sàn nhảy, tâm tình vốn đang vui sướng thưởng thức dần đã bị một tầng tro bụi bao phủ, cảm thấy cô cũng quá thích khiêu vũ rồi, mới vừa nãy còn nói với mình nhảy không tốt lắm, thoáng cái lại vui thú không dứt, cũng không cự tuyệt bất kỳ ai tới mời cô nhảy, lại còn cười đến vô cùng quyến rũ…

Anh nắm chặt ly rượu, ánh mắt đã mất đi vẻ ôn hòa, tâm tình cũng theo từng bước khiêu vũ nhẹ nhàng lay động của cô mà dần dần trầm xuống, thấy gã đàn ông đặt tay tên lưng cô thì trong ngực anh lại có một ngọn lửa buồn bực không tên cứ âm ỉ, bởi vì anh biết rõ vòng eo duyên dáng bé nhỏ của cô ôm vào thoải mái cỡ nào, mà những gã đàn ông đang khiêu vũ cùng cô cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác này, thế nên mới có thể cười rạng rỡ đến đáng đánh đòn như vậy!

“Anh lại dám đem cái loại phụ nữ này vào nhà chúng ta, anh cố tình muốn tôi mất mặt với khách khứa sao?”

Vệ Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện bên cạnh cháu trai, giọng điệu khinh miệt, nhìn Đường Tâm ở phía xa đang không ngừng đổi bạn nhảy, ông cũng đã từng nghe thấy lai lịch của cô, biết gần đây cô đang qua lại với cháu nội mình nhưng ở ngoài chơi thì chơi, ông không ngờ thằng cháu mình lại có thể đưa loại phụ nữ không có phẩm giá này ở tiệc mừng thọ của ông, làm ông mất mặt.

Thêm Bình Luận