Chương 12: Đi vào tuyết sơn

Chương 11: Đi vào Tuyết Sơn

Editor: Phượng Vỹ

Beta: Tiêu

Ngày đầu tiên.

Tuyết càng rơi xuống càng nhiều, trước khi lên đường tất cả đều đã cầu nguyện, nhưng tình hình lại hoàn toàn đi theo chiều ngược lại.

Quả nhiên, bất kể là loại người nào, chỉ cần có ý đồ tiến vào nơi đó, ông Trời đều không cho phép. Xa xa mảng tối đen để lộ ra dãy núi, hiện tại gần như đã không còn thấy được nữa , ở chỗ đó, bất kể là vào thời gian nào, đều không dễ gì mà xâm nhập được. Đó là một nơi con người không nên đi vào.

Tuyết như thế này không rõ bên trong có sinh vật sống không? Trước đây có người nói là hắn bắt gặp một số chim lớn và dã thú lông trắng, bây giờ nghĩ lại, hình như đều là chém gió mà thôi, tiếng gió thổi bên tai, nơi này ngay cả một chút hơi ấm cũng không có, làm sao có thể có thứ nào như vậy sống ở đây chứ.

Vật sống duy nhất trong vùng này, e rằng cũng chỉ là ba người đang đi bọn họ mà thôi, vốn là có bốn, chỉ là một người trước khi lên đường đã hoà làm một với vùng Tuyết Sơn này rồi, người kia vào lúc sáng sớm, khi mọi người thức dậy đã phát hiện hắn uống rượu rồi chết ở ven đường, toàn thân đã đông lại thành một thể với tảng đá trên nền đất.

Một kiệu phu dùng cái đυ.c gõ vào nhau đã có thể nhìn được văng ra toàn là vụn băng, ở trong gió nghe được, âm thanh gõ này giống như phát ra từ một loại nhạc cụ thần bí, chậm rãi, ở trong gió áp vang lên khe khẽ. Người thứ hai chính là Muộn Du Bình, anh ta nhắm mắt lại dựa theo thanh âm phía trước mà tiến lên, đưa tay tìm kiếm, cũng không phải không muốn mở to mắt, mà là mang kính bảo hộ anh ấy cũng không thấy được cái gì như cũ, tất cả còn không bằng dùng cảm giác.

"Có muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát hay không?" Một kiệu phu phía sau liền gọi lên, Muộn Du Bình quay đầu nhìn thoáng qua, đây chính là kiệu phu lớn tuổi nhất trong hai người – Lạp Ba.

Lạp Ba là một người Tạng mới ngoài bốn mươi, nhưng nhìn qua đã như sáu mươi rồi, trên gương mặt ngăm đen đầy những nếp nhăn như dao khắc, đây là kết quả bị gió tuyết thổi trường kỳ, sắc mặt đỏ lên, có chút giống như là người uống rượu. Hắn vốn là Lão đại trong ba người, cũng là kiệu phu có kinh nghiệm phong phú nhất.

"Có thể nghỉ ngơi một chút sao?" Muộn Du Bình hỏi.

"Cứ như vậy mà đi tiếp, dù có đi đến trời tối chúng ta cũng chỉ có thể đi được hơn mười mét, không bằng để gió qua đã rồi hẵng nói. Nhìn sắc trời, gió thổi cũng không mất bao nhiêu thời gian." Lạp Ba nói, "Nếu không chúng ta cứ ở chỗ này lãng phí thể lực, hoàn toàn không có bất cứ kết quả nào."

"Vậy dừng lại đi." Muộn Du Bình nói.

Bọn họ tựa vào sát vách núi ngừng lại nghỉ ngơi, nhưng chỉ có thể đứng, dần dần gió cũng dừng lại, rõ ràng một kiệu phu có chút suy nhược, dừng lại liền thiếu chút nữa là tuột xuống, bị Lạp Ba giữ chặt, Lạp Ba dùng âm thanh rất lớn nói chuyện với hắn, đem toàn bộ tinh thần của hắn thu hồi lại.

Lạp Ba thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn biết, vừa rồi gió áp như vậy, tiếp tục đi xuống dưới mới đúng, thế nhưng tiếp tục đi, phải đuổi được theo đầu gió mới đi qua đoạn hiểm cảnh này, không thể dừng, có thể phải đi suốt đêm mới có thể nghỉ ngơi. Đến khi dừng lại, có thể làm rất nhiều chuyện, nhóm lửa, đánh một giấc thật ngon thật ngon, cho nên chút cực khổ đó cũng coi như đáng giá. Chỉ có điều, hắn đã lớn tuổi, thật sự chịu không nổi, bây giờ hắn thà rằng đứng ở chỗ này, cũng không muốn đi một bước.

Khi hắn nói như thế, rất sợ người kiệu phu kia sẽ phản đối, nhưng rõ ràng thể lực bọn họ đều đến mức cực hạn, Muộn Du Bình không có kinh nghiệm, không có lớn tiếng quát bọn họ, không giống như mấy ông chủ đám ngựa thồ trước đây bắt buộc bọn họ đi tiếp.

Tóm lại, tình hình hiện tại còn nằm trong sự khống chế của hắn, đứng ở chỗ này, dần dần hắn cảm thấy thể lực đã khôi phục lại chút ít, điều này dù sao so với đi suốt cả buổi tối sau đó ngã xuống vẫn tốt hơn. Tuổi lớn, thà rằng chịu dựng chứ không thể liều lĩnh xông lên nha. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn vĩnh viễn ngươi sẽ không biết làm sao, hắn đã lớn tuổi như vậy, phản ứng cũng không thể nhanh nhẹn giống như trước được.

Muộn Du Bình vô cùng nghe lời, điều này làm cho Lạp Ba cảm thấy có chút băn khoăn trong lòng, mà thật ra hắn đối với Muộn Du Bình có chút hiếu kì, đừng nói là toàn bộ Mặc Thoát, một người tiến vào Tuyết Sơn, hơn nữa còn đi một con đường như vậy, trên cơ bản đều không có, đây chính là lần đầu tiên. Muộn Du Bình này, nhìn tuổi tác cùng cách ăn nói, đều không thể đoán được mục đích của hắn là gì, thật sự làm cho người khác có cảm giác thần bí khó lường.

"Ngài như là làm việc cho người ngoại quốc?" Lạp Ba nghỉ ngơi một lát, vài người chen chúc cùng một chỗ, hắn liền hỏi Muộn Du Bình, hắn cần nói một vài câu, ở trong tình trạng mệt mỏi này, nếu kiên trì không vững, con người sẽ rất có khả năng sẽ ngủ đi.

"Người ngoại quốc?" Muộn Du Bình khẽ lắc đầu, "Vì sao lại hỏi như vậy?"

"Trước kia người thuê chúng tôi đi con đường này, phần lớn đều là người ngoại quốc, đều có vóc người cao to, có tóc vàng, có tóc bạch kim, ánh mắt một số người màu lam, còn một số là lục, giống như là mắt mèo vậy."

Muộn Du Bình không nói lời nào, băng giá đều kết ở trên mặt anh ta, thấy không biểu tình rõ lắm, hình như là có nghe, nhưng lại gần như hoàn toàn không muốn trả lời hắn. Yên lặng nửa ngày, Muộn Du Bình mới nói: "Cũng là đi con đường này sao?"

"Con đường nào cũng có người đi." Lạp Ba nói,"Mỗi một con đường có sự hung hiểm khác nhau, tuy nhiên người ngoại quốc tìm đến kiệu phu rất nhiều, thứ gì cũng muốn chuyển vào trong, cho tiền cũng ít, mà vào mùa này người đi con đường này chẳng có mấy, bằng không, có lẽ chúng tôi còn có thể gặp được một hai người khác. Chỉ có điều con đường này cũng không thật sự khó đi, khi tuyết dừng tất cả đều dễ xử lý, hơn nữa nơi ngài muốn đến lại không có đường, đó mới thực sự là đáng sợ. Tôi nói, mỗi lần đi một dặm, tôi cũng sẽ khuyên ngài một câu."

Muộn Du Bình không có nói tiếp, mỗi lần đều nhắc đến đây, anh ta lại không nói, Lạp Ba suy nghĩ trong lòng, thời gian đi vào còn chưa đủ lâu, chỉ cần mình đi chậm một chút, một ngày nào đó anh ta sẽ lui bước. Hoàn cảnh ở nơi này, không phải là nơi người bình thường có thể chịu được.

"Vậy vì sao ông lại muốn đi đến đây?" Muộn Du Bình thật lâu mới hỏi.

Lạp Ba trầm mặc một chút, hắn nhớ tới mấy đứa trẻ trong nhà, lúc ấy vì cái gì lại muốn đồng ý vị Lạt Ma kia mà tới nơi này, hắn là mang tư lợi, hắn cũng không muốn tiếp tục đi nữa, chỉ là nếu Muộn Du Bình này không hiểu được để quay đầu trở lại, vậy hắn cũng không có biện pháp nào. Hắn sờ sờ cây Tạng đao trong tay, muốn gϊếŧ một người rất đơn giản, đơn giản đến mức ngay cả đao cũng không cần dùng đến. (thử xem đi rồi chú biết nó "đơn giản" tới mức nào -_-)

"Thiếu tiền." Hắn trả lời ngắn gọn.

Đây chỉ là một động tác phi thường nhỏ, ngay lập tực đã bị Muộn Du Bình bắt được, nhưng anh ta không hề để ý quá mức.

"Chúng ta sẽ gặp nguy hiểm gì?" Muộn Du Bình không có hỏi trực tiếp hắn, mà là hỏi một vấn đề tương đối thực tế.

"Nguy hiểm? Ở trong này không có cái gì không nguy hiểm cả, để tôi nói cho ngài nghe, ở trong Tuyết Sơn, tất cả mọi thứ đều là kẻ thù của ngài, mặt trời, gió, tuyết, tiếng nói chuyện, đá tảng, bất kỳ khi nào nổi bão, cậu đều sẽ chết. Ở trong này không tồn tại thứ gì không nguy hiểm, toàn bộ mọi thứ đều là nguy hiểm, còn có các loại quỷ ở trong tuyết, người chết ở trong tuyết, nếu không tìm thấy đường trở về, sẽ luôn luôn quanh quẩn ở nơi này."

"Quỷ?" Muộn Du Bình dường như nghe được một cái gì đó rất thú vị, "Các người cũng kiêng kị cái này sao?"

"Người ở đâu mà không kiêng kỵ?" Lạp Ba nói,"Chỉ cần là sống thì đều sẽ kiêng kị thứ gì đó."

"Con người so với quỷ còn đáng sợ hơn nhiều, lòng người không thể nhìn thấu được." Muộn Du Bình nói, "Người sống còn không bằng quỷ đâu." Nói xong hắn nhìn thoáng qua cây Tạng đao của Lạp Ba.

Lạp Ba có chút căng thẳng, bụng nói chẳng lẽ tên này đã nhìn thấu cái gì đó, đang trong lúc lưỡng lự, thanh Tạng đao đã bị rút ra, nằm gọn trong tay của Muộn Du Bình.

"Ngài?"

Muộn Du Bình đem Tạng đao vứt vào trong vách núi dưới thân, "Một thứ vô dụng, tốt nhất là ném đi sớm, đem theo bên người, quá nặng."

Lạp Ba nhìn Tạng đao nhanh chóng rơi xuống, đánh vào trên tảng đá bắn bay đi ra ngoài, sau đó biến mất ở trong tuyết, liền hiểu được mình đã gặp được một người lợi hại, quay đầu nhìn lại, liền thấy Muộn Du Bình cũng đang nhìn hắn, trong ánh mắt hoàn toàn lãnh đạm, giống như chuyện vừa rồi không phải anh ta làm vậy.

Thôi được, ở trong này, kỳ thật đao cũng không có quan trọng như vậy, Lạp Ba nghĩ thầm. Hơn nữa, người có đao không chỉ có một, ở trên con đường phía trước, chung quy khi cần cũng có thể lôi kéo, vào thời điểm thích hợp thì vẫn có thể xuống tay.

Gió dần dần nhỏ đi, sau khi gió áp bên trên từ từ giảm xuống, Ba Lạp cảm giác thoải mái rất nhiều. Cùng lúc, phía sau, trên con đường núi hắn nhìn thấy được, xuất hiện một cái gì đó hắn rất quen thuộc.

Đó là một đoàn kiệu phu khác, hiện đang tiến tới chỗ bọn họ, khoảng cách còn rất xa, tại vừa rồi trong gió tuyết cái gì cũng không nhìn thấy, bây giờ mới nhìn thấy lộ ra một điểm đen.

"Kỳ quái, mùa đông năm nay con đường này sao lại nổi tiếng vậy?" Hắn lẩm bẩm, ở trong này không thể lớn tiếng quát to, cũng không thể nói chuyện, vì sẽ khiến cho tuyết lở. Hắn chỉ là lẳng lặng nhìn, phát hiện đoàn kiệu phu hoàn toàn không có chuyển động, không có bất kỳ động tác nào, toàn bộ điểm đen vẫn duy trì cái bộ dạng kia.

"Tất cả bọn họ đều đã chết." Lạp Ba nhìn nửa ngày, bỗng nhiên nói,"Những thứ đó là người chết."

Nhất định những người kia đều đã chết, hơn nữa nhất định là đông cứng ở nơi này, bọn họ hình như cũng giống như bọn họ, tựa lưng vách núi đá nghỉ ngơi, cuối cùng toàn bộ đều bị đông chết, bị băng dính chặt lên trên vách núi đá.

Lạp Ba bỗng nhiên cảm giác được thấy lạnh cả người, hắn lập tức đứng lên, quay lại phía những người khác nói: "Gió đã bớt, chúng ta vẫn là nên tiếp tục đi tới đi. Để xem phía thi thể đằng trước này là người nào."