Chương 2: Khởi nguyên (Quyển 1)

Chương 1: Khởi nguyên

Editor: Phượng Vỹ

Beta: Tiêu

Muốn bình tâm tĩnh khí viết xuống những cố sự này thực sự rất khó, lúc này tôi đã cố ý đè nén cảm xúc của chính mình xuống, mới viết xuống được câu nói đầu tiên này.

Rất nhiều chuyện, sau khi đã xảy ra, ngươi cũng không nguyện ý viết lại nó, bởi vì ngươi biết, tuy rằng quá trình của những chuyện này đáng để cho người khác biết đến, nhưng để ghi lại quá trình đó, sẽ làm cho ngươi phải trải qua những đau khổ này một lần nữa, lo lắng, nghi ngờ, thậm chí đôi khi ngươi sẽ lại rơi vào tình cảnh khi ấy. Đây cũng không phải là những trải nghiệm vui vẻ gì.

Lúc này ngươi sẽ nghĩ đến số mệnh, bởi vì đối với tôi mà nói, nếu như tôi được sinh ra trong một gia đình bình thường, vậy cho dù trong lòng tôi có mong muốn được trải qua việc này, cũng không có cơ hội, mà thực sự là tôi lại cố tình được sinh ra trong cái gia đình rất đặt biệt như vậy. Nguyên nhân của sự đặc biệt này, là từ chỗ ông nội tôi, đúng hơn là do đặc trưng nghề nghiệp của ông, có điều nếu nó cũng được coi là một loại nghề nghiệp.

Dùng cách nói của thời đại này, thì ông nội tôi chính là trộm mộ tặc.

Vào những năm bốn mươi năm mươi thế kỷ hai mươi, ở thành Trường Sa, ông nội tôi là một trộm mộ tặc rất có danh tiếng, đó cũng chính là thổ phu tử theo cách gọi của người địa phương. Cả nhà chúng tôi đối với giai đoạn này của ông hiểu rất rõ, là vì sau khi Trung Hoa thành lập chế độ mới, có một thời gian dài ông tôi là đối tượng truy nã của bộ công an, đến những năm thập niên sáu mươi lệnh truy nã này mới được bãi bỏ.

Chuyện của ông vào những năm đó, trong nhà tôi cũng không biết quá rõ, phần lớn chuyện tôi biết được, đều là nghe từ người cùng thế hệ với bố mẹ tôi nói tới, hoặc nghe trộm từ những cuộc nói chuyện của ông với các chú. Ngoại trừ một số chuyện gì đó bên trong gia tộc ra thì công việc trộm mộ ngày trước của ông, gần như ông không hề nhắc tới.

Lúc ấy tôi liền hiểu ra, trong lòng ông nhất định đã cất giấu rất nhiều bí mật. Bởi vì, chuyện đào trộm cổ mộ những năm tháng đó đã trải qua thời gian rất lâu rồi, hơn nữa lại có rất nhiều bí mật chưa rõ ràng, hơn nửa thế kỉ sau, nhất định nó sẽ biến thành trò cười, đây cũng chính là quy luật của thời gian.

Thế nhưng, mãi cho đến khi ông nội tôi qua đời, mấy chuyện này vẫn được giấu kín như bưng, không muốn nhắc lại, vấn đề này thực sự không được bình thường . Chúng tôi vẫn thường nói bí mật hay lệnh cấm được bãi bỏ cũng không khác gì thuốc nhuộm đã bị pha loãng, theo thời gian trôi qua, luôn luôn có một phần sẽ trở thành khoảng trắng trong thế giới này. Cho dù trong lòng ông tôi có nhiều chấp niệm hơn nữa, những chuyện đó đã trải qua nhiều năm như vậy, ít nhiều gì trong lòng ông nó cũng bị phai nhạt rồi. Thế nhưng, thực sự thì một chút cũng không phải.

Trong quá trình ông nội làm trộm mộ năm đó, nhất định đã xảy ra sự việc gì vô cùng đặc biệt, chuyện này quan trọng đến mức, ngay cả thời gian cũng không có khả năng làm nó phai nhạt đi.

Điều làm tôi càng thêm khẳng định vào phán đoán của mình, là ông nội tôi có một bản di ngôn vô cùng kỳ quái.

Ông tôi qua đời rất bình thường, cũng giống như bất kỳ người già nào khi biết mình đã gần chết, vào thời điểm ông gần ra đi, đã không còn bao nhiêu sức lực mà sợ hãi nữa, ông lấy tất cả sức lực cuối cùng của mình, dồn vào việc nhắn nhủ chuyện hậu sự.

Câu đầu tiên mà ông nói, khiến phần ký ức này cho đến bây giờ vẫn còn rất mới với tôi, ông nói: "Không thể ngờ ta thật sự đã có thể chết được rồi."

Câu nói này cũng không có ai chú ý tới, chỉ cảm thấy ông người đã cao tuổi, trước khi chết tinh thần không được tỉnh táo, nên lời nói có chút thất thường.

Cha tôi liền thở dài, cha cũng không nói cái gì đặc biệt cả, chỉ nói: "Chúng con đều ở chỗ này, con và lão Nhị, lão Tam đều ở chỗ này, cháu trai ông cũng ở đây rồi."

"Ta muốn dặn dò một chút." Ông nội nói, từ những lời này tôi có thể phán đoán, kỳ thật ý nghĩ của ông rất rõ ràng,"Những gì mà ta để lại, không được coi là nhiều, thế nhưng phần lớn trong số chúng đều là đồ có giá trị, ba anh em các con tự mình chia cho nhau, con cái nhà người khác thì ta không yên tâm, nhưng ba anh em các con thì ta rất yên tâm."

Cha tôi liền gật đầu, ông tiếp tục nói:"Sau khi ta chết, trong vòng hai giờ phải hoả táng."

Yêu cầu này có chút kỳ quái, nhưng mà lúc này không thể không nghe theo lời ông, cha tôi lại phải gật đầu."Trong lúc hoả táng, các con phải cam đoan rằng, trong phạm vị ba mươi mét gần lò hoả táng không được có người, không được phép nhìn cảnh tượng trong lò thiêu." Ông nội tôi tiếp tục nói.

Điều kiện này cũng được đáp ứng, nhưng mà sau khi ông nói xong, mọi người trong nhà đều cảm thấy nghi ngờ. Chúng tôi đều im lặng chờ đợi, chờ ông giải thích một chút. Hoặc là tiếp tục nói gì đó.

Nhưng mà, sau khi ông tôi nói xong, thì không hề nói thêm gì nữa, mắt cũng không có nhắm lại, mà chỉ là nhìn chúng tôi.

Buổi tối ngày hôm đó thì ông nội tôi qua đời, cha tôi là người con rất hiếu thảo, dựa vào di ngôn của ông mà làm xong hết mọi việc ông dặn dò. Chỉ là thời gian đi tìm nhà tang lễ quá gấp, phải mất rất nhiều tiền mới chen vào lò thiêu trước một đoàn. Bởi vì là hỉ tang, cho nên cũng không có ai quá mức thương tâm. Chỉ có điều trong lúc hoả táng, chúng tôi đều bị cha và các chú chặn ở bên ngoài, mãi cho đến khi tro cốt được đẩy ra thì mới cho vào.

Vì vậy mà tuy là mọi người đều cảm thấy kỳ quái, nhưng nguyên nhân tại sao ông nội tôi lại yêu cầu như vậy, cuối cùng cũng không ai biết được.

Chuyện này, cũng bởi vì bản tính của tôi không muốn truy tìm nguyên nhân đến cùng, dần dần theo thời gian liền quên mất. Bây giờ nghĩ lại, thật ra dấu vết của tất cả mọi chuyện đã xảy ra gần đây, đều đã xuất hiện xung quanh tôi khi đó. Tôi không phải là người ở trong cuộc, không hề biết được bất kỳ sự thật gì, nhưng khi vừa trở thành người trong cuộc, phút chốc nhớ lại mọi chuyện, lại phát hiện ra chỗ nào cũng có manh mối.

Sau khi ông nội tôi qua đời cha tôi được chia cho một phần tài sản, đều là những tài sản tương đối trong sạch. Cha tôi cả đời làm khảo sát địa chất, hoàn toàn không biết chút gì về đồ cổ, nên vẫn cứ để mặc đó, sau này thấy tôi tốt nghiệp đại học không có việc gì làm, nên dứt khoát giao hết cho tôi quản lý.

Cửa hàng bị bỏ hoang một phần là do tính cách của cha tôi, còn tôi tuổi trẻ nhiệt huyết, sau khi tiếp nhận cửa hàng đã quyết định đổi mới, muốn làm cho nó phát triển hơn. Tôi tìm đến thằng bạn của mình, hai người bắt đầu cùng nhau thực hiện kế hoạch, đi khắp nơi thu mua đồ tốt, kết quả, liên tục bị lừa phải trở về, làm cho toàn bộ vốn lưu động của cửa hàng cùng với một khoảng tiền nhỏ của tôi gửi trong ngân hàng một đi không trở lại. Hai đứa chúng tôi bí quá hoá liều, kết quả đành cùng với mấy người anh em họ đi trộm cổ mộ. Tôi không dám nói với cha mẹ về chuyện cửa hàng làm ăn thua lỗ, may mà một nửa cửa hàng này là của tôi, chỉ cần đóng một nửa tiền thuê và phí điện nước là được. Tôi vốn định đem một nửa mặt bằng bên kia trả lại (cuối cùng là vẫn phải trả), sau này nghĩ lại một chút, khi ông nội tôi quản lý thì nó là một cửa hàng, tuy rằng cha tôi không giỏi, nhưng ít nhất vẫn không phải trả lại một nửa mặt tiền cửa hàng, bây giờ nó vào tay tôi, lại mất đi một nửa, nhất định tôi sẽ bị cha mắng chết.

Vì thế tôi chỉ có thể cố gắng gánh vác, vẫn vượt qua được cho dù rất vất vả. Cái việc buôn bán đồ cổ này có khi chỉ trong một đêm trở nên giàu có, hoặc trong một đêm mất hết cũng là chuyện thường hay xảy ra, có điều là nhất định phải có vốn lưu động, nếu không làm nghề này còn không bằng bán trứng luộc nước trà. Khi đó tôi đã dựa vào danh tiếng của ông nội tôi, mỗi tháng ít nhiều gì cũng có vài người ngưỡng mộ danh tiếng của ông tôi mà tìm đến. Tôi lấy tên tuổi của ông ra để lừa gạt, cuối cùng cũng có chút thu hoạch. Về sau, thì tôi gặp được cái lão già tên là Kim Vạn Đường kia.

Lúc ấy nguyên nhân mà lão Kim Vạn Đường kia tìm đến cũng là để tìm ông nội tôi, khi đến cửa hàng tôi, lão có đem theo một phần của Sách Lụa Chiến Quốc, muốn nhờ ông tôi giám định. Đối với chuyện này của ông, tôi cũng hiểu được sơ sơ, đó là một đêm mấy chục năm về trước ông đi trộm một cổ mộ có huyết thi, cuối cùng cầm ra một phần sách lụa đầy máu, trong sự kiện năm ấy ông nội của ông, cha và anh trai của ông đều chết hết. Vì thế tôi đối với vật này vẫn có chút kiêng kỵ, chỉ có điều tình hình buôn bán ế ẩm khiến cho tôi có chút ý nghĩ xấu với phần sách lụa Chiến Quốc kia của lão, tôi lén chụp lại một bức ảnh, chuẩn bị làm đồ dỏm bán lấy tiền, lại phát hiện ra một chuyện không ngờ tới, phần sách lụa Chiến Quốc này, là bản đồ của một toà cổ mộ.

Cũng không biết có phải là vì mang gen di truyền của trộm mộ tặc, hay là túng quá mà phát điên, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại tham gia vào lần đi trộm mộ đó. Đồng thời cũng ngay trong lần đầu đi trộm mộ đó, tôi gặp được Trương Khởi Linh.

(Yay!!!!!!!! :D )

Những chuyện sau đó vô cùng rắc rối phức tạp, chỉ riêng phần của tôi cũng đã có thể viết được hơn cả trăm vạn chữ rồi, tôi và Trương Khởi Linh cũng trở thành bằng hữu (không biết có phải là bằng hữu thật hay không nữa, bây giờ nghĩ lại, tôi cũng có chút thê lương). Dần dần về sau tôi phát hiện, Trương Khởi Linh cũng giống như ông nội tôi, hình như đều phải gánh vác một bí mật tuyệt đối không thể tiết lộ. Hơn nữa, tôi phát hiện tất cả những bí mật của Trương Khởi Linh, cùng với bí mật của ông nội tôi phải gánh vác có cả ngàn mối liên hệ với nhau.

Tôi bất đắc dĩ phải đi điều tra về anh ta, rất nhanh tôi kinh hãi phát hiện ra rằng Trương Khởi Linh lại là người cùng thế hệ với ông nội tôi, cũng có liên hệ với gia đình tôi, trong những hoạt động của ông nội tôi và chú Ba, người này đều lấy bộ dạng của một người xa lạ mà xuất hiện qua.

Anh ta cùng với ba đời nhà chúng tôi đều có xuất hiện qua, hơn nữa điều đáng sợ nhất là, ông nội tôi đã qua đời rất nhiều năm, nhưng anh ta vẫn sống và nhìn cũng bằng tuổi với tôi.

Tuy rằng tôi tin anh ta chắc chắn không có ác ý gì với tôi, nhưng mà, rốt cuộc người này là ai? Mục đích của anh ta là cái gì? Đến cùng là Ngô gia chúng tôi đang lao theo điều tra những bí mật của anh ta, hay là anh ta vẫn luôn luôn hiện diện xung quanh Ngô gia chúng tôi? Điều này cũng không có ai biết được.

Anh ấy và ông nội giống nhau, đều phải gánh vác một bí mật, có phải là bọn họ mang cùng một bí mật hay không?

Tôi lại càng không biết.

Nhưng vì sao năm đó ông tôi để lại một di ngôn kỳ quái như vậy, tôi ở giữa những việc này, từ từ cũng tìm được đáp án. Năm đó ông tôi cùng với những người cùng thế hệ đã làm ra đủ chuyện không thể tưởng tượng nổi, rồi bị sa vào âm mưu đáng sợ, dần dần mọi thứ đã xuất hiện ra.

Chuyện xưa vẫn chưa kết thúc, còn kết cục của chuyện đó, cùng với tất cả bí mật đều được Trương Khởi Linh đem theo rồi biến mất không còn tung tích. Không cho tôi biết bất kỳ chuyện gì, đồng thời cũng phát hiện, thật ra thì đối với tôi mà nói ngay cả mọi chuyện về anh ta cũng vẫn là câu đố như trước.

Tôi không biết, có thể sau này khi tôi có con, trong cuộc đời của con mình, người này có còn xuất hiện nữa không, nếu có thì vẫn mang gương mặt trẻ tuổi kia chứ. Nhưng mà tôi khẳng định, bất kể là trên vai người này phải gánh vác bí mật gì, bất kể là anh ta có liên hệ với gia tộc tôi hay không, tôi hy vọng rằng trước khi sinh mệnh của tôi kết thúc, sẽ chấm dứt được tất cả chuyện này.

Tôi hy vọng rằng mình có thể gặp lại anh ta một lần nữa, hiểu rõ những bí mật của anh ấy.