Chương 23: Tây Tạng thiên la địa võng

Chương 22: Tây Tạng thiên la địa võng

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Chuyện đầu tiên tôi làm là cô lập bản thân, do nhớ lại toàn bộ quá trình ở Mặc Thoát, phát hiện chỉ có vài người xung quanh đóng vai trò quan trọng.

Tôi là một người không có chính kiến hay ý tưởng. Buôn bán trong cái cửa hàng nhỏ kia chưa bao giờ tôi chủ động nghĩ ra sáng kiến làm bất cứ điều gì, chắc bởi vì tôi chưa từng quan tâm đến nó. Mặt khác, cái đó cũng liên quan đến tính cách của tôi. Cho nên khi mấy người kia đưa ra ý kiến đi Mặc Thoát, tôi cũng thuận miêng đáp ứng, Lúc đó cũng không suy nghĩ gì nhiều, bởi vì quả thật rất mệt mỏi, cũng không muốn quay lại vùng duyên hải. Hơn nữa phong cảnh nơi này còn khiến tôi lưu luyến.

Rốt cuộc là tên chết tiệt nào khởi xướng, giờ tôi không còn nhớ nữa. Tôi quyết định duy trì khoảng cách với họ, tuy rằng những người này là phụ tá đắc lực của tôi, nhưng nếu những phụ tá này đã bị người ngoài mua chuộc thì để bên mình cũng giống như quả bom hẹn giờ. Đêm đó tôi không quay lại ngôi miếu mà đi lang thang ở Mặc Thoát, nhưng cũng không phát hiện có ai theo dõi.

Tuy nhiên, nơi này cũng không phải dễ dàng ra vào, cho nên việc này chẳng mấy ý nghĩa. Nếu họ buộc phải khống chế tôi thì chỉ cần sắp xếp người ở chặn ở trên đường. Người như tôi ở đây khá nổi bật. Mãi đến khi bầu trời tối đen, tôi mới quyết định bước vào một khách sạn, đặt một phòng để nghỉ ngơi. Sau đó, gọi người phục vụ, bảo anh ta mua giúp tôi vài món: găng tay cao su, một ít móc treo quần áo, dây thun, bốn cái bật lửa, hai bao thuốc tốt nhất có thể mua được ở Mặc Thoát, băng dính, kẹo cao su, mì ăn liền, đinh sắt lớn. Buổi tối, tôi đem toàn bộ dây thun giấu dưới thắt lưng, còn nửa gói thuốc lá bỏ vào kẽ hở dưới giường của khách sạn.

Sáng ngày hôm sau, tôi mang đống đồ về Miếu lạt ma, làm bộ chẳng có việc gì xảy ra, quay lại phòng mình. Vừa bước vào tôi liền đóng mọi cửa sổ, nhổ vài sợi tóc gắn vào băng dính, rồi dán băng dính lên các ngóc ngách trên cửa, dùng quần áo vào dây thun làm thành một chiếc cung.

Từ những gì nhìn thấy ở bưu điện, người giăng bẫy tôi khẳng định hết sức cao tay, chắc cũng chẳng phải dạng quê mùa gì. Cho nên, bọn họ nhất định sẽ dùng tới các thiết bị công nghệ cao để giám sát tôi, có lẽ trong phòng này cũng có một số thiết bị, mọi hành vi của tôi bọn họ đều đã thấy. Đầu tiên tôi sẽ thử nghiệm, tôi rốt cuộc bị theo dõi và khống chế chu đáo đến mức nào.

Tôi đi ra khỏi phòng, bọn họ nhất định không thể giám sát toàn bộ miếu lạt ma. Tôi bắt đầu đi quanh miếu, xác định trong phạm vi ngắn xung quanh không có ai, liền bắt đầu quan sát địa hình, đem tất cả mọi thứ trong người giấu ở nhiều góc phòng của miếu lạt ma. Tiếp theo tôi trở lại phòng mình, kiểm tra một lượt tóc trên cửa sổ, phát hiện vẫn còn nguyên. Không ai leo vào từ đó, nhưng tạm thời chưa thể nói lên được điều gì.

Tôi tiếp tục xem bút kí của Tiểu Ca, mãi đến tối mới ra khỏi cửa, chào hỏi một số người rồi đi ăn cơm. Vừa lúc đó liền thấy đám người Hương Cảng kia đang cùng mấy phu khuân vác hút thuốc ở cửa. Thuốc bọn họ hút chính là loại tốt nhất Mặc Thoát, ngày hôm qua tôi cũng đã mua. Nhìn vào đám người Hương Cảng và mấy phu khuân vác, tôi biết rằng cái bẫy đầu tiên của mình đã hiệu quả.

Trên đường phố Mặc Thoát, muốn đi theo tôi là việc không dễ dàng bởi vì không phải dân bản địa sẽ dễ bị phát hiện. Phu khuân vác ở đây lại thích hút thuốc, tôi ở khách sạn đã cố tình bỏ lại nửa bao, nếu bọn họ là dân không chuyên, nhất định sẽ nhặt lên hút.Tôi bình thản ngồi xuống bên cạnh đám người Hương Cảng. Bọn họ cũng chẳng biểu hiện gì khác thường, vẫn tự nhiên nói chuyện phiếm. Ở đây, trạng thái mỗi người đều rất tự nhiên, cho nên tôi ngồi ăn cạnh bọn họ, nghe xem họ đang nói chuyện gì.

Nói chuyện phiếm bằng tiếng Quảng Đông vô cùng khó nghe, rất nhanh sau đó tôi phải từ bỏ. Nhưng trong khoảng thời gian này, lần đầu tiên tôi quan sát kĩ từng người trong số họ. Ngay lúc ấy tôi liền cảm thấy xấu hổ về sự sơ xuất bản thân. Đám người kia có ít nhất ba kẻ thân thủ khẳng định không tồi, có dấu hiệu từng được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa cả đám ai nấy đều cường tráng, vạm vỡ. Với một đoàn du lịch bình thường, nhất định sẽ có người thân thể đặc biệt tốt, cũng có những kẻ đặc biệt thích trải nghiệm cuộc sống, nhưng tố chất thể lực của những người Hương Cảng này nhìn qua tốt hơn bình thường hơi bị nhiều.

Một lần nữa, tôi chăm chú nhìn đám người đó, phát hiện trong ba người tôi đoán thân thủ không tệ có một người là nữ nhân. Sau khi cô ta đi lại mới phát hiện có đường cong nữ tính, nhưng khuôn mặt vẫn che đi bởi lớp quần áo. Tôi đốt một điếu thuốc đi sang chỗ cô ấy. Trong một đội, người có thân thủ tốt ngược lại địa vị thường không cao, mà tôi tiếp cận một cô gái như vậy cũng không thể khiến nhiều người hoài nghi.

"Mỹ nhân." Tôi đi đến cạnh cô ta, cười nói, "tôi có mì ăn liền, cô ăn chán những thứ kia rồi có muốn làm nột bát không?"

Cô gái kia ngẩng đầu nhìn tôi, nhìn tay rồi quay lên nhìn mặt, bỗng nhiên đưa tay trái rút điếu thuốc từ trong ngươiệng tôi đưa lên ngươiệng mình, nói: "Quên đi, điếu thuốc này lão nương sẽ vui lòng nhận." Tôi sửng sốt một chút, người đàn ông bên cạnh cô ta liền mỉm cười. Sau khi đã lấy lại bình tĩnh, tôi cảm thấy không thể khúm núm trước đòn phủ đầu này, nói: "Tôi tên Ngô Tà, mĩ nhân tên gì vậy?"

Cô gái liếc tôi, nhổ điếu thuốc trên ngươiệng xuống đất: "Ta hối hận rồi đấy, điếu thuốc này không nên nhận mới phải, trả cho ngươi. Mau cút đi."

Cuộc đời tôi chưa từng thảm hại như vậy, tuy nhiên nếu là trước đây gặp loại chuyện này tôi sẽ tìm một cái lỗ mà chui đầu xuống – nhưng hiện tại tôi chỉ nghĩ nó khá thú vị.

Sau khi cô ta ném điếu thuốc đi, nhìn qua đã thấy nhiều kẻ xem náo nhiệt, tôi liền nhún vai, bọn họ lập tức cười lớn hơn nữa. Tôi hỏi một người trong đám đó: "Cô ấy tên là gì?" "Tôi cũng chẳng dám nói cho anh biết." Hắn đáp. Lập tức mọi người lại cười rộ. Tôi cũng cười theo, thầm nói nếu các người đang tính kế với tôi, tôi sẽ cho các người cười không nổi. Sau đó xoay người nhặt điếu thuốc dưới đất lên tiếp tục hút, rời khỏi đám người kia.

Tôi làm những việc kia mục đích rất đơn giản. Đó là do trong vài năm tự mình buôn bán đã tự lần mò ra cách mà có lẽ cũng chỉ có duy nhất tôi là người phù hợp, vì tôi vốn là người hay để ý đến tiểu tiết. Trước kia việc buôn bán của chú Ba là một hệ thống tập trung, lấy uy tín của chú quản lí toàn bộ dây chuyền. Mà tôi thì chắc chắn ko hợp với kiểu cách này, bởi vì bản thân khó có thể đặc biệt kiên nhẫn được với thuộc hạ, cũng không thể làm những việc tàn nhẫn và cứng rắn.

Tôi thích tất cả mọi người hòa hảo, tự lo kiếm tiền mình, sau đó sống trong yên bình với nhau. Vì vậy thủ hạ của tôi cũng gọi tôi là "Ngô tiểu Phật gia". Danh hiệu này xuất phát từ một câu cửa ngươiệng của tôi "A di đà phật, buông đao gác kiếm, kiếm tiền thành Phật", cái biệt danh này cùng với Trương Đại Phật Gia không có liên quan gì cả, nhưng khi tôi nghe thường cảm thấy đây là một điềm xấu. Tôi không thích tranh cãi, không có nghĩa tôi không biết tranh cãi. Tôi có cách riêng của mình, ví như là một lần phải đi nói chuyện với mười vị khách, gửi đi hơn mười kiện hàng. Bên này còn phải đàm phán một lúc nữa, trong khi bên kia đã bắt đầu bán. Vì thế mà người khác không thể nào cạnh tranh với tôi. Bởi vì đối với họ mà nói, các chi tiết và lượng thông tin quá nhiều, căn bản không biết tôi đang làm gì. Bọn họ cho dù có thể cướp đi của tôi một số thỏa thuận kinh doanh, nhưng những cái khác nhất định phải bỏ qua. Nhưng tôi đang nói đến các đơn hàng, từng chi tiết, tôi muốn bản thân là người nắm chuôi, rõ ràng thông suốt nhất.

Nếu muốn đối thủ lộ ra dấu vết, biện pháp tốt nhất chính là một lần tung ra vô số chiêu. Tôi giả thiết rằng có kẻ giăng bẫy tôi tới đây, hơn nữa còn bám đuôi tới tận Miếu lạt ma. Như vậy, người này nhất định có mục đích quan trọng, bọn họ bắt buộc phải theo dõi tôi. Như vậy một vài hành động khả nghi của tôi cũng có thể khiến họ chú ý. Ví dụ như, sau khi tôi xuống núi liền vào khách sạn nghỉ một đêm. Hoặc là tôi ở một phòng mà cửa sổ đều được dán băng dính tóc. Hay tôi đem đồ giấu trong Miếu lạt ma. Cũng có thể là khi không tôi bỗng nhiên làm một cái cung trong phòng mình. Rồi tôi đột nhiên đến gần nữ nhân trong đội bọn họ.

Tất cả hành động đó đều vô cùng là quỷ dị, nếu bọn họ đều theo dõi được hết, nhất định sẽ cảm thấy tôi đang âm mưu cái gì đó. Hành động suy đoán như này thật sự rất có tính tra tấn người khác, tôi trước kia có hay rơi vào vòng luẩn quẩn đó. Bọn họ nhất định sẽ tới thăm dò những nơi tôi từng đến, cho nên tôi để lại thuốc lá trong khách sạn, trong miếu cũng lưu lại một vài đồ vật. Ở những nơi chỉ cần có người đến thăm dò, nhất định sẽ để lại dấu vết. Đồng thời, hành động dán băng dính tóc cũng tạm thời gây trở ngại phần nào tới hành động của họ, ít nhất họ sẽ không thể dễ dàng đột nhập vào phòng của tôi. Hơn nữa, làm vậy cũng nhắc nhở họ, tôi dường như đã biết cái gì đó, họ chắc chắn càng phải cẩn trọng hơn. Tôi thích kế sách phủ vải lên mũi đinh như này, chỉ cần xung quanh tôi có cái gì ẩn nấp, thì nhất định sớm muộn sẽ giẫm phải đinh thôi. Đáng thương chính là thứ kia vẫn không thể trở mặt với tôi, hiện tại họ chỉ có thể đứng cạnh tôi mà nhìn vào.

Cục diện mà họ gặp phải chính là: tôi dường như đã biết cái chuyện gì rồi cho nên bọn họ phải làm việc vô cùng cẩn thận, nhưng tôi lại càng làm ra những việc kì quái, họ càng phải lần theo thăm dò.

Trở lại gian phòng của mình, tôi không tiếp tục đọc, mà tắt đèn, sau đó trèo lên giường trong bóng tối, chuẩn bị đi ngủ.

Tôi cũng từng theo dõi người khác, biết rằng việc làm cho kẻ theo dõi ghét nhất chính là cả đêm vô sự, năm sáu giờ sáng mới bắt đầu hoạt động. Khi đó kẻ ấy tối đã canh mệt, ban ngày sẽ dễ phạm phải sai lầm.

Vì thế tối nay tôi nhất định phải ngủ cho tốt.