Chương 26: Đối đầu với người của Trương gia

CHƯƠNG 25: Đối đầu với người của Trương gia

Editor : An Nhiên

Beta: Tiểu Miêu

Sau khi ngã ra đất, tôi dùng hết sức mình cuộn người lại, muốn giảm bớt sự đau đớn trên trán và mũi. Tiện thể lộn luôn mấy vòng, lại phát hiện hai vị trí này không có cảm giác gì khác biệt, ngược lại là sau khi ngã, mông va xuống sàn nhà còn đau hơn.

Tôi buông tay, nghi ngờ nhìn về phía cô ta. Cô ta đang nhìn tôi như nhìn một phế vật, nói: "Đến đây thôi, dọa ngươi một chút liền thể hiện ngay. Chú Hai, người này khẳng định là thật."

"Chưa chắc, truyền thống của nhà Ngô lão cẩu là tung hỏa mù, cả đám nhìn vào ai cũng là kẻ có thể giao du, kỳ thật trong lòng đang tính toán gì chẳng ai lường được." Trương Long Bán nói.

Tôi nghe họ nói, nằm trên đất làm trò hề có chút xấu hổ, vì thế đứng lên nói: "Tôi thật sự là Ngô Tà, tôi không rõ thế hệ trước nhà tôi đạo đức ra sao, nhưng tôi đúng là phế vật. Không biết Trương Long Bán tiên sinh cố tình đưa tôi đến đây vì cái gì?"

Trương Long Bán nghe xong liền lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, tôi thấy an tâm rất nhiều. Xem ra những kẻ này không giống Tiểu Ca, một chút biểu cảm cũng không bộc lộ. Trương gia không phải sinh ra toàn người mặt liệt.

"Làm sao ngươi biết tên ta?" Anh ta hỏi.

Trong lòng tôi ngầm thích thú. Để khôi phục lại mặt mũi vừa nãy bị bà cô thối kia đùa giỡn, tôi quyết định giả vờ tỏ vẻ như hiểu rõ, nói: "Sự tình tôi biết còn rất nhiều, đừng cho là tôi không biết các người làm chuyện gì ở đây."

Trương Long Bán cũng không còn tiếp tục giật mình. Ở bên cạnh, đại lạt ma bắt đầu nói: "Các vị, mọi người rốt cuộc đang muốn làm gì vậy?"

Trương Long Bán liếc mắt với những kẻ khác, rồi lôi tôi cùng tên đang ngất trên mặt đất ra khỏi phòng đạt lạt ma. Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Trương Long Bán ngồi xuống đối diện đại lạt ma, dường như chuẩn bị bắt đầu giải thích, cửa phòng từ từ đóng lại.

Tôi bị lôi tới địa bàn của bọn họ trong Miếu lạt ma. Cả quá trình, hai người chúng tôi đều bị còng tay. Lòng tôi thầm nghĩ không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì? Nghe cách nói của Trương cô nương kia, bọn họ dường như hoài nghi về tính xác thực của hai chúng tôi. Hiện tại đã bắt được cả hai, bọn họ sẽ kiểm chứng như thế nào? Sẽ không chích máu nhận thân đấy chứ?

Tôi thầm nghĩ, có khi nào lão cha tôi cũng đã bị bắt tới trói trong phòng họ rồi đấy chứ? Hay là làm một bài kiểm tra vấn đáp tổng hợp, trước đó đã phỏng vấn rất nhiều bạn bè của tôi góp nhặt các thông tin, sau đó mở một cuộc thi vấn đáp trí lực. Câu hỏi đầu tiên có thể là: khi bạn năm tuổi mẹ bạn tặng bạn món quà gì?

Chó má mà, tôi làm sao mà nhớ được khi năm tuổi mẹ tôi đưa cho cái gì? (anh không nhớ thì ai nhớ được cho anh mà đòi người ta hỏi :D )

Tôi thầm chột dạ, miên man suy nghĩ nhưng không lấy gì làm sợ hãi, tôi vẫn có cảm giác nhóm người này chắc là sẽ không làm hại tôi. Nhưng đúng là tôi sẽ phải chịu chút khổ sở.

Bọn họ kéo cả hai vào phòng ăn, đóng toàn bộ cửa lại. Tôi nhìn thấy Trương Long Bán cũng đã bước tới, tất cả đám người Hong Kong đều tụ tập ở đây.

Hai chúng tôi bị buộc chặt trên ghế, lúc này tên bên cạnh mới bắt đầu tỉnh lại. Hắn rêи ɾỉ vài tiếng, giương mắt mắng ầm lên, nhưng đau nhức ngay lập tức làm hắn phải chun mặt lại. Tên khốn ấy còn nhìn về phía tôi nói: "Ngươi thật ngu ngốc, nhìn xem ngươi đã làm nên chuyện tốt gì đây."

"Chẳng liên quan tới ta. Thứ nhất, ngươi xui xẻo thì ta vui vẻ; thứ hai, họ muốn bắt cả hai chúng ta, ta là tự mình chui vào, ngươi cũng là tự mình chui vào, ngươi có tư cách gì mà mắng ta."

"Nếu không phải tại ngươi mò tới đây, thì con mẹ nó ta có cần chui đầu vào rọ không?"

"Con mẹ nó, ai bắt ngươi giả danh ta? Nếu không phải vì tên giả mạo nhà ngươi, việc này căn bản sẽ không xảy ra."

"Mẹ nó, ai cải trang ngươi? Ai ui!" Hắn mắng được một nửa, tiếng xé gió xẹt qua, cả người cả ghế liền lập nhào xuống đất. Tôi quay đầu vừa thấy, Trương cô nương kia cầm súng của tôi, hung hăng đi tới, nói: "Có im đi không? Còn tiếp tục tranh cãi ta sẽ đánh đến chỗ khác của ngươi."

"Vì cái gì mà cô đánh tôi không đánh tên kia?" Kẻ trên mặt đất mắng to.

"Hai người bộ dạng giống nhau, ai mà phân biệt rõ ràng được."

"Con mẹ nó, các người thật bất công."

Trong lòng tôi cười thầm, cô gái họ Trương kia cũng cười, đi đến bên cạnh thuận tay vỗ vỗ mặt tôi: "Đừng nghĩ là lão nương này lờ đi cho ngươi. Hút của ngươi điếu thuốc lá, lão nương tha ngươi một chút nhân đạo. Các ngươi nếu còn tranh cãi, ta sẽ oánh cả hai."

"Đừng quá thân cận với bọn chúng." Phía sau có người nói, "Hai tên tiểu tử này không đơn giản đâu." Trương Long Bán đi tới, địa vị của ông ta có vẻ khá cao, vài người phía sau đều không nói không rằng bước lùi lại. Ông ta lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống trước mặt chúng tôi, nói: "Ta xem da mặt của hai ngươi, khẳng định trong đó có một kẻ đội mặt nạ. Nhưng thời gian mang mặt nạ đã vượt quá 20 năm, cho nên lớp da và mặt đã hoàn toàn dung hợp lại với nhau. Một trong hai người còn từng trải qua phẫu thuật để tăng thêm thích ứng với mặt nạ. Hơn nữa, vì điều chỉnh chiều cao, hai chân khẳng định đã trải qua phẫu thuật kéo xương."

"Tuy nhiên, tất cả dấu vết phẫu thuật đã bị xóa bỏ, việc này thực hiện cũng đã lâu, ta tin phải cách đây 20 năm hoặc hơn. Nói cách khác, cuộc phẫu thuật đã được thực hiện khoảng 20 năm trước. Hiện tại chúng ta không có thiết bị chuyên dụng, chẳng thể phán đoán các dấu vết giải phẫu. Cho nên, về mặt lí thuyết, nếu không kiểm tra DNA, không có các giám định chuyên nghiệp, thì các ngươi dường như cùng là một.

"Chúng tôi có một tin tức quan trọng muốn nói cho Ngô Tà tiên sinh. Nhưng sau khi bắt đầu tìm kiếm thì phát hiện có hai Ngô Tà cùng hoạt động, một người sau khi đến Mặc Thoát liền biến mất, còn một người thì xuất hiện khắp mọi nơi trong nước. Chúng tôi ngồi chờ ở Mặc Thoát để tìm kiếm Ngô Tà bị mất tích, đồng thời quyết định chọn Mặc Thoát là địa điểm tập kết, dụ người còn lại tới đây. Một khi hai người cùng xuất hiện, chúng tôi hy vọng có thể so sánh để tìm ra Ngô Tà thật sự."

"Hai mươi năm trước làm gì có ai biết được tôi trưởng thành sẽ có bộ dạng ra sao? Tôi hỏi.

"Ngươi lúc đó đã mười mấy tuổi, có thể phỏng đoán 80% dáng vẻ trong tương lai." Trương Long Bán nói, "Được rồi, ta sẽ cho mười lăm phút để các cậu chỉ ra được sự khác biệt, nhưng các cậu sẽ phải nếm mùi khổ sở đấy. Ta sẽ nói rõ ràng, sau khi xác minh được, kẻ giả mạo sẽ bị gϊếŧ, vì vậy hai người nên dốc hết sức mình mà chứng minh bản thân là thật."

"Chờ một chút." Tên bên cạnh liền lên tiếng, "Mấy người dựa vào đâu mà xác nhận thật giả? Mấy người đâu biết cái gì."

"Rất nhiều người nói với chúng tôi, Ngô Tà là một kẻ vô cùng yếu ớt. Nhưng chúng tôi nhận thấy rằng, rất nhiều chuyện có thể ngụy tạo được trong thời gian dài.Cho nên, mạnh yếu, trí tuệ đều không thể dùng để xác minh. Trước đây lâu rồi chúng ta chỉ biết, Ngô Tam Tỉnh của Ngô gia có thể đồng thời xuất hiện ở hai nơi cách xa nhau mấy ngàn km. Ta muốn biết, các ngươi giải thích ra sao về việc đó?"

"Ông nghĩ quá nhiều rồi." Tôi nói, "Ngu ngốc nhất mới chính là thật, tôi thực sự rất ngu ngốc, ông làm gì mà phải dựng chuyện như vậy."

"Bởi vì ta không thể dựa vào đó để xác định thật giả, cho nên ta mới cần đem hai ngươi đặt cạnh nhau." Trương Long Bán nói, "Phương pháp của ta các ngươi nghe xong sẽ hiểu ngay. Đừng sợ, nếu là thật, nhất định sẽ không việc gì." Nói xong ông ta nháy mắt ra hiệu.

Bên cạnh đó, Trương cô nương liền lấy ra mấy thứ từ trong bọc, bầy ra trước mặt chúng tôi. Tôi vừa thấy mấy thứ đó, gần như đã muốn tiểu ra quần.