Chương 28: Lựa chọn khó khăn

CHƯƠNG 27: Lựa chọn khó khăn

Editor : An Nhiên

Beta : Tiểu Miêu

Cái nào trong đây nhìn không phiền muộn? Khuôn mặt bình thản nhất...

Tôi nghĩ ngợi, bỗng cảm thấy không đúng. Cô gái ấy cảm thấy gương mặt tôi rất bình thản, có phải vì tôi cứ trơ trơ ra không?

Ngoài ra, cũng rất khó nhận ra trạng thái lúc sắp chết của mấy người này. Nhìn rất tĩnh lặng, rất bình thản, có lẽ do lúc chết đã quá tuyệt vọng, không nhất định là do tính cách nên như vậy.

Tôi lắc đầu biết mình đang lãng phí thời gian. Đâu còn thì giờ để tôi cân nhắc được chăng nữa, chỉ có thể hít sâu nhìn lại một lượt mấy cái đầu người.

Nghe nói trong thời điểm căng thẳng cao trào, não người hoạt động nhanh gấp mười mấy lần bình thường. Một lần này tuy chỉ khoảng 10 giây, nhưng tất cả chi tiết của bảy chiếc đầu đã được sắp xếp trong đầu tôi. Nếu để ý tôi sẽ thấy có một đầu người không nhắm mắt như số còn lại, mà chỉ khép hờ, tôi có thể trông thấy lòng mắt của anh ta.

"Để tôi tiến gần, để tôi tiến gần." Tôi nói. "Cho tôi xem ánh mắt của tất cả mấy cái đầu này."

"Ánh mắt?"

Con mắt không thể dịch dung được. Lòng tôi thầm nghĩ, người giống tôi nhất chắc chắn sẽ có các chi tiết y như tôi, vậy con mắt cũng nhất định là giống.

Tôi từng có thời gian nghiên cứu thuật dịch dung, đọc qua rất nhiều tài liệu, trong đó có một vài phân tích công nhận cách đơn giản nhất để phát hiện dịch dung là quan sát đôi mắt đối phương. Từ độ sâu của ánh mắt, rồi tròng mắt, các tơ máu, đồng tử to hay nhỏ, mỗi người mỗi khác.

Chi tiết của con mắt cần phải trông gần mới thấy được, cho nên nếu không phải người đặc biệt thân thiết thì bình thường sẽ không phát hiện ra. Hơn nữa thực chất ít ai đặc biệt thân thiết với tôi, thậm chí ngay cả tôi cũng không quá quan tâm đến chi tiết con mắt của mình. Trùng hợp là gần đây có đọc một cuốn sách về khía cạnh này nên cũng có từng quan sát mắt mình, lúc này liền thấy có cơ hội.

Bất kể đây có phải là mục đích của đối phương hay không, thì đây cũng là một phương hướng, không đến nỗi làm tôi tuyệt vọng.

Bọn họ mở còng tay cho chúng tôi. Dù sao thời gian cũng sắp cạn, Ngô Tà giả đã viết đáp án ra giấy, tôi bèn mở mí mắt mấy người kia lên, nhìn vào tròng mắt của họ.

Sau khi quan sát tôi mới biết là mình thật ngu ngốc, bởi vì tất cả mắt người chết đều trợn trắng, chỉ có người mắt nhắm hờ kia nhìn thẳng về phía trước, rõ ràng là thời điểm chết không nhắm mắt.

Người chết không nhắm mắt kia có con ngươi không hề giống tôi.

Tôi nhìn Trương Long Bán, hỏi: "Tôi có thể động đến những chiếc đầu đó không?"

"Sao lại muốn động tới chúng? Cậu muốn ăn não khỉ chắc?" Ông ta hỏi.

"Tôi muốn móc mắt của họ ra."

"Bỏ đi, khi xử lí chống phân hủy không thể xử lí được mắt, nên mắt của họ đều thành nhựa cây." Trương Long Bán lắc đầu, "Hơn nữa không còn thời gian, nhanh quyết định đi."

"Chờ một chút. Các người không nghĩ là, nếu các người làm việc này mà nhược điểm của Ngô Tà thật là vào lúc hoảng sợ nhất không thể phát hiện được mà chọn sai, cuối cùng các người sẽ gϊếŧ nhầm tôi sao?"

"Bọn ta không cần biết." Trương Long Bán không chút chần chừ, "Với việc lựa chọn này, bọn ta tuyệt đối tin tưởng."

"Các người tin tưởng vào tôi đến vậy sao? Tôi hiện tại cũng chẳng có chút tin tưởng nào vào mình."

Lúc này Ngô Tà giả bên cạnh nói: "Ngươi không thể nhanh hơn được à? Không được thì chọn bừa một cái đi. Tranh luận lắm thế làm gì?"

Tôi nhìn mặt anh ta, chọn bừa một trong hai còn chưa chắc, đây lại còn 1chọi 7 xác suất vô cùng nhỏ, chọn bừa cái con mẹ nó.

Chờ một chút, đoán mò?

Tôi nhíu mày, tất cả lời nói lúc rồi văng vẳng bên tai.

"Chúng tôi không quan tâm." Đây là lời Trương Long Bán.

Bọn họ không quan tâm là có ý gì? Không thể nào đi. Nếu họ thực sự muốn tìm Ngô Tà mà tới mức phải quật tung cả nước, thì làm sao lại có chuyện không quan tâm. Nếu như tôi bị tình cảnh này dọa sợ đến tè ra quần, rất có thể sẽ chọn sai, như vậy bọn họ cũng không tìm được Ngô Tà.

Không quan tâm, nhưng lại tin tưởng tuyệt đối vào quyết định của tôi.

Chẳng lẽ mục đích của họ không phải là tôi lựa chọn cái nào trong bảy cái này?

Đây chỉ là một cách ngụy trang, bọn họ thực sự phân biệt thật giả theo những phương diện khác?

Ví như phản ứng của tôi đối với bảy người này mới là cái chính để họ khảo nghiệm, còn bản thân chúng thực chất không có ý nghĩa gì.

Nghĩ đến đây tôi bỗng có cảm giác như bị dội nước vào đầu. Ra là như vậy, chính thế, bố trí một ván cờ bí mật, người có năng lực bày mưu này không thể nào đi phạm sai lầm ấy được.

Nhất định là lựa chọn gì cũng không mấy ý nghĩa.

Đề bài không có ý nghĩa, như vậy bọn họ quan sát chính là hành vi hai người. Nói cách khác, bản thân quá trình chính là một thử nghiệm.

Xem ra Ngô Tà giả đã sớm biết điều này, cho nên vượt qua bài kiểm tra theo một cách khác, còn tôi thì ngốc hết chỗ nói.

"Đến giờ rồi, anh rốt cuộc có chọn hay không?" Trương cô nương kia hỏi.

"Cô có phải là rất muốn cắt đầu của tôi hay không?" Tôi mắng, chỉ chỉ đầu người mắt nhắm hờ, " Cái này."

Trương Long Bán liếc mắt với cô gái, nhìn nhìn Ngô Tà giả rồi đưa cho cô ta tờ giấy – phía trên hẳn là đáp án hắn viết. Sau đó cô gái kia thở dài, từ sau lưng rút ra chủy thủ đưa ra trước mặt tôi: "Tìm một chỗ trong sân buộc người lại, ta muốn thử dao một chút."

Tôi đần người ra. Mãi cho đến khi đám người đó trói tôi lại đẩy vào trong sân, áp đầu tôi xuống một tảng đá, tôi mới kịp phản ứng, nói: "Chẳng lẽ tôi đoán sai?"

Quay đầu đã thấy cô gái kia đi đến bên cạnh, giơ chủy thủ lóe sáng trước mặt tôi, một tay giữ sau cổ, nắm vào động mạch. Cô ta nói: "Đừng sợ, ta sẽ cắt từ tủy sống, ngươi sẽ không có cảm giác đau đớn gì đâu, chỉ trong chớp mắt thôi."

"Tôi thật sự là Ngô Tà, các người lầm rồi." Tôi hét lên. Cùng cảm giác lạnh gáy, máu nóng liền chảy xuống. Ngay sau đó, tôi phát hiện mình không còn cảm thấy thân thể mình nữa.

Xong rồi, tôi sẽ chết, lòng thầm nghĩ.

Đây chính là sự thật. Tôi bỏ ra nhiều tinh lực như vậy, dùng nhiều vận may như vậy, trải qua hàng trăm chuyện lẽ ra đáng chết một vạn lần mà vẫn chưa chết. Giờ thì ở đây, chỉ vì bị uy hϊếp đến ngây ngốc, trả lời sai câu hỏi liền dễ dàng chết như thế.

Nhân sinh quả là kì diệu!

Giờ khắc này tôi lại không có cảm giác tiếc nuối, trong lòng còn có chút vui sướиɠ hả hê, thầm than: Tiểu ca từ trong Thanh Đồng môn đi ra nhất định sẽ phát hiện tôi bị người nhà anh ta sát hại, đến lúc đó xem cô cùng cái lão Trương Long Bán kia mặt mũi để đi đâu.