Chương 31: Thực lực của Bàn Tử

Chương 30: Thực lực của Bàn Tử

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Bốn giờ sau, Bàn Tử bị trói mang trở về. Nhưng dường như Trương Hải Hạnh cũng không chiếm được nhiều lợi thế, trên tóc toàn là lông, quần áo bị kéo rộng thùng thình, vẻ mặt tức tối.

Thấy đầu Bàn Tử bị trùm khăn tôi quay sang Trương Hải Hạnh, hỏi: "Cô làm gì vậy? Tính cưỡиɠ ɠiαи anh ta sao? Nếu cô có lòng cứ cưỡиɠ ɠiαи tôi, dù tôi không được cũng còn hơn anh ta."

Trương Hải Khách không để ý đến lời tôi, bắt đầu hỏi Trương Hải Hạnh: "Người này thực lực thế nào?"

"Thân thủ không tệ, nhưng lại chẳng có đầu óc, thời điểm giao đấu còn hành xử rất tệ. Nếu không thể gϊếŧ hắn, lão nương rất muốn thiến hắn tại chỗ luôn."

Tôi nhìn Trương Hải Hạnh liền cười, tuy nhiên cũng có chút buồn bực: mẹ nó, lão tử sẽ không vì chút nhượng bộ này mà nằm xuống giơ đầu chờ chém đâu. Sớm biết thế này tôi đã phản kháng một chút, chỗ muốn sờ phải sờ một cái.

"Em thấy để đi cùng hay người của ta đi cùng thì tốt hơn?"

"Em nghĩ người như vậy khí lực thì có nhưng trong môi trường kia có thể không thích ứng linh hoạt. Anh phải biết là sau khi chúng ta đi vào, rất nhiều việc không thể dùng vũ lực mà cần đến mưu trí." Trương Hải Hạnh phủi quần áo đáp lại, " Em cảm thấy đi cùng người của chúng ta sẽ hợp lý hơn."

Tôi thở dài, Trương Hải Khách liền nhìn về phía tôi nói: "Xin lỗi, ta tin cách nói của Hải Hạnh đủ khách quan. Cậu có chịu chấp nhận không?"

"Sao tôi có thể chấp nhận được chứ, tôi vẫn cảm thấy các người nên nghe bằng hữu của tôi nói. Mau cởi trói cho anh ta, buộc như vậy là muốn ép chết anh ta à."

Trương Hải Hạnh nổi giận: "Bất kể là ai nói cũng không có tác dụng, trừ khi bây giờ hắn tự trốn được, nếu không đối với bọn ta mà nói hắn đã chết một lần rồi."

Nói xong cô ta liền đánh rớt khăn trùm trên đầu Bàn Tử. Tôi nhìn theo, muốn xem khuôn mặt khó xử của anh ta, nhưng khăn trùm vừa rơi, tôi liền phát hiện không đúng, bất giác "A" một tiếng.

"Các người bắt nhầm rồi." Tôi nói. Dưới lớp khăn trùm đầu kia căn bản không phải Bàn tử, mà là một người Tây Tạng cường tráng, dáng người cũng có chút giống Bàn Tử nhưng đen hơn, hắn hình như không nghe hiểu chúng tôi đang nói gì, vẻ mặt ngây ngô nhìn cả đám.

"Đây không phải bạn của cậu à?" Hải Hạnh kinh ngạc nói.

"Không, bạn của tôi sao lại so với tên đáng khinh này."

"Vậy hắn là ai?"

"Tôi không biết, cô tự hỏi đi." Tôi nói.

Trương Hải Hạnh nhìn sang người kia, mồm như súng máy bắn một tràng. Tên kia liền đáp lại vài câu, tôi thấy sắc mặt Trương Hải Hạnh bỗng tái đi.

"Phiên dịch lại xem nào." Tôi biết cô ta khẳng định đã bị lừa, trong lòng vô cùng khoái trí, muốn làm khó cô ấy chút nữa.

"Hắn nói, hắn bị một tên mập người Hán chuốc rất nhiều rượu ngon, cả thuốc lá xịn, rồi say nằm trong phòng người đó ngủ luôn. Tiếp theo, bỗng nhiên có người đến bắt hắn. Hắn lúc ấy mới nổi điên lên đánh nhau cùng đám người đó, kết quả là bị trói đến đây." Trương Hải Hạnh phiên dịch lại.

Tôi cười không khép miệng được. Thật là thỏa mãn mà, nha đầu này quá ngang ngược, may mà Bà Tử cơ trí, con mẹ nó hãnh diện quá đi.

"Bàn Tử thật đang ở đâu?" Trương Hải Hạnh có phần không nhịn được mà lập tức hỏi tôi.

Tôi nói: "Tôi làm sao biết được? Tuy nhiên đối với hiểu biết của tôi về Bàn Tử, anh ta nhất định không phải loại người để người khác trói cổ mình đi, đây chỉ là một phần trong kế hoạch của anh ta. Bàn Tử không giống tôi, mềm yếu trước phụ nữ, nhất định anh ta sẽ tấn công, hơn nữa còn vô cùng nặng tay. Một khi anh ta đã đánh, đối phương chỉ có thê thảm thôi. Bàn Tử là kẻ bên ngoài thì thô thiển, nhưng lại vô cùng khó trúng kế.

"Chắc chắn lúc này tên đó đang ở gần chúng ta."Trương Hải Khách nói, "Nếu là ta, nhất định sẽ bám đuôi theo tới, hơn nữa còn có chuẩn bị chu đáo. Nếu đối phương đông đảo, khẳng định bây giờ chúng ta như cá trong chậu rồi."

"Em sẽ cho người tăng cường bảo vệ."

"Không cần, theo lời của Ngô Tà, tên Bàn Tử này nhất định đã biết chuyện của chúng ta, đây cũng không phải nhân vật tầm thường."

Vừa nói xong, từ trong quần áo của người Tạng kia rơi ra một chiếc lọ.

"Đây là cái gì?" Trương Hải Hạnh hỏi hắn.

Người kia chỉ lắc đầu. Bỗng nhiên, chiếc lọ nổ mạnh, khí vàng trong lập tức ngập đầy gian phòng, một mùi cay gắt xộc thẳng vào mũi, khiến tôi suýt thì ngất.

"Khí độc. Mọi người nằm úp xuống mặt đất! Mở hết cửa sổ ra." Trương Hải Hạnh hô lên.

Người của Trương gia phản ứng rất mau lẹ, dường như chỉ trong tích tắc, tất cả cửa sổ lập tức mở tung. Bên ngoài gió lạnh thổi vào, khói độc tan đi sau đó khoảng năm phút.

"Có ai lẻn vào không?" Lúc vẫn đang mờ mịt, Hải Hạnh chợt lên tiếng, "Có mất đi người nào không?"

"Không, đều ở đây cả."

"Mẹ nó, muốn đánh lén à?" Trương Hải Hạnh bỗng chốc nổi điên lên, nhìn tôi nói, "Gọi bằng hữu của cậu ra đây đi, có giỏi thì cùng lão nương đấu một trận, đừng ở đó giở thủ đoạn tiểu nhân chó má ấy ra."

Lời còn chưa dứt, Trương Hải Khách đột ngột giữ chặt không cho cô ta nhúc nhích. Sau đó chúng tôi nhìn thấy, trên trán cô ta có một điểm sáng laser. Một tia laser chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, chiếu thẳng vào trên trán cô ta. Bất luận cô ta di chuyển thế nào, nó đều đi theo.

"Ngô Tà, nói cho bằng hữu của cậu biết bọn ta là ai, giải thích cho hắn, bọn ta đã thất lễ với hắn, đừng hành động thiếu suy nghĩ, kia chỉ là hiểu lầm đáng tiếc."

Tôi nhìn Trương Hải Hạnh, cô ta đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, không nói lời nào chỉ nhìn tôi.

Trương gia các người đã chiếm ưu thế lâu quá rồi, chỉ sợ trong một thời gian dài không biết thảm bại là gì. Tuy nhiên, Bàn Tử kiếm được ở đâu khẩu súngkhủng bố này?

Tôi nhìn bên ngoài là một khoảng tối đen, Bàn Tử có vẻ ở cách đây khá xa, cho nên bảo vệ mới không phát hiện được. Nhưng cứ kéo dài thế này, tôi cũng không biết liên lạc với anh ta thế nào.

"Đừng di chuyển." Tôi đột nhiên có một chủ ý xấu, "Tôi không nói chuyện được với anh ta, chỉ có thể dùng hành động để cho anh ta biết chúng ta là người một nhà."

"Hành động gì?"

Chậm chạp đi tới bên cạnh Trương Hải Hạnh, dựa vào gần mặt cô ta. Cô ta có chút luống cuống, nói: "Cậu muốn làm gì? Nếu cậu hành động thiếu suy nghĩ, lão nương dù có bị vỡ đầu cũng không tha cho cậu."

"Yên tâm, tôi không giống cô, tôi là người văn minh." Tôi nói.

Nói xong, liền xoay đầu mình che đi chấm đỏ trên đầu cô ta. Trong nháy mắt, Trương Hải Hạnh liền nhảy ra với tốc độ cực nhanh. Tôi nhìn mà cảm thấy buồn cười, xoay người sang kéo Trương Hải Khách lại gần, làm vài động tác anh em tốt. Bộ dạng hai chúng tôi giống nhau như đúc, cảnh tượng đó hẳn là rất buồn cười.

Laser chạy trên người chúng tôi một lúc sau đó tắt, ngay cả tôi cũng nhẹ nhàng thở phào. Trương Hải Khách nói: "Mời bằng hữu của cậu ra đây! Hắn dùng được, đúng là nhân vật lợi hại."

Tôi ha hả cười không ngừng, quay đầu lại đã thấy người Tạng kia tự mình cởi dây trói từ bao giờ, đang điềm nhiên ngồi trên ghế salon uống trà bơ, nói: "Cứ như vậy là xong sao? Bàn gia tôi còn chưa chơi đủ."

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn dùng quần áo lau đi màu trên mặt, kinh ngạc suýt rớt cả cằm.

Hải Hạnh trợn mắt nhìn tôi: "Cậu không phải nói tôi bắt sai người sao? Hai người liên thủ bẫy ta."

Sau khi anh ta lau mặt xong, kéo bộ râu xuống nhìn tôi nói: "Ăn ý, cô nghe hiểu không? Đấy gọi là chiến hữu ăn ý."

Quả nhiên là Bàn Tử.

Tôi lấy lại bình tĩnh, lòng nghĩ: cái chiến hữu ăn ý chết tiệt gì chứ, anh hóa trang thành như vậy, tôi làm sao có thể nhận ra? Nhưng tôi cũng không thể để lộ, vì thế ngửa mặt cười to, đi đến vỗ vỗ bả vai Bàn tử.

"Ngoài cửa sổ là ai?" Trương Hải Hạnh hỏi.

"Là đứa con của bà chủ quán trọ nơi tôi ở. Đấy không phải laser, mà là món đồ chơi giáo viên thường dùng làm giáo cụ khi giảng bài." Bàn Tử nói, "Các người cũng tự tin quá đấy. Bằng hữu của tôi đây Thiên Chân vô tà, một chút sức chiến đấu cũng không có, tôi sao có thể để cậu ta một mình ở đây được. Bản thân đã sớm thả trên người cậu ấy máy nghe trộm rồi." Nói xong liền lấy từ trong túi ra một vật nhỏ, là điếu thuốc tôi mua ở quầy đồ. Anh ta xé rách bao bì liền lộ ra có thiết bị bên trong: "Các người nói gì tôi đều nghe được hết. Cô nương, các người còn non lắm, chưa thích hợp lăn lộn với đời đâu, về tu luyện tiếp đi."

Trương Hải Hạnh tức đỏ cả mặt, xoay người bước đi.

Bàn tử mở bao thuốc, rút một điếu thuốc châm lên, nói: " Phụ nữ kiểu gì cũng vẫn là phụ nữ, không có con gà là không đáng tin." Bỗng nhiên anh ta ngây cả người, cầm bao thuốc nhìn đi nhìn lại rồi lấy ra một vật.

"Làm sao vậy?" Tôi hỏi.

"Còn một máy nghe lén nữa, nhưng không phải do tôi đặt vào."

Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ đồng loạt chiếu vào vô số điểm đỏ laser, trên đầu mỗi người đều có một chấm.

Ai da, lòng tôi thầm nghĩ: loạn rồi, còn thứ gì đó đang nấp sau lưng!