Chương 34: Biến động kỳ quái

Chương 33: Biến động kỳ quái

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu



Bàn Tử khiêng lạt ma, tôi đi trước dẫn đường. Xuyên qua một quãng hành lang tối đen, cũng không rõ đã đi qua bao nhiêu khoảng sân, đi tới chỗ đặt bức tượng Tiểu Ca. Điểm kì lạ chính là dọc đường đi cả ngôi miếu hoàn toàn tĩnh lặng, không một tiếng người.

Chẳng lẽ các nguy cơ như vậy lại làm cho mọi người ngủ ngon hơn sao?

Lúc Bàn Tử nhìn thấy bức tượng liền giật mình, thiếu chút nữa đã đá nó một cước. Tôi phải giữ lấy anh ta, sau tìm bừa một gian phòng trong sân, đẩy cửa bước vào.

Bên trong toàn là các thùng gỗ, bởi vì quá tối nên cũng chẳng rõ bên trong tình hình thế nào. Chúng tôi đặt lạt ma trên mặt đất, dùng bật lửa chiếu sáng, phát hiện trên người hắn chẳng có thứ gì.

"Nghèo rớt." Bàn Tử mắng.

"Anh không thể chuyện gì cũng làm giống như đi trộm đồ người chết thế được." Tôi nghiêm túc kiểm điểm lại anh ta, "Anh đâu có khó khăn gì, sao mà cứ mỗi lúc như này lại làm ra mấy cái hành động bỉ ổi như tên ăn cắp vậy."

"Cái đấy gọi là khiêm tốn, cậu hiểu không? Cậu xuống tay mạnh như vậy, khó tránh hắn đã nghẻo rồi. Tôi động vào người hắn cũng khác quái gì đi trộm vật phẩm chứ."

Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ: ngàn vạn lần đừng như vậy, tôi không muốn thiếu nợ mạng sống của hắn đâu.

Bàn Tử tiếp tục nói: "Tên này không giống người Tạng mà giống người Hán hơn. Không phải kẻ thù của chú Ba cậu vẫn bám theo cậu đấy chứ?"

"Có nhà anh ghi thù mới đuổi đến tận chân núi Himalaya này ấy." Tôi nói. Tôi nhìn tên này chẳng thấy có sự khác biệt gì về chủng tộc, trừ một số đặc điểm có vẻ giống người bộ tộc Khang Ba.

Bàn Tử dùng dây thừng trói hắn lại, rồi bắt mạch, nói: "Xem ra, phải một lúc nữa hắn mới tỉnh. Tôi đi trước xem tình hình giữa Trương gia và đám người Đức thế nào. Cậu trông chừng hắn đấy."

Anh ta nói xong định đi thì bị tôi giữ lại. Bàn Tử hỏi gì vậy, tôi đáp: "Tôi trước kia suốt ngày phải canh tù nhân, mỗi lần như vậy lại gặp chuyện chẳng hay ho gì, tôi mặc kệ đấy. Anh canh hắn đi, tôi đi xem tình hình bọn họ. Hơn nữa, ngôi miếu này tôi quen thuộc hơn anh. Để anh đi không chừng đến lúc mặt trời mọc cũng vẫn còn lang thang bên ngoài."

Bàn Tử nghĩ cũng phải, nói: "Vậy thì cậu phải cẩn thận, đừng có vờ ngây ngốc."

Trong lòng tôi thầm nói: "Yên tâm, tôi giờ không còn là tôi của ngày trước." Gật đầu rồi đi ra cửa.

Cả đoạn đường, tôi nhẹ nhàng thở phào, bỗng nhiên cảm thấy mình cũng giỏi thật, có thể bắt Bàn Tử ở lại canh doanh trại.

Trong giây lát, vô số lần ở lại canh chừng hiện lên trong đầu tôi. Cái cảm giác buồn tẻ, nhàm chán, lo lắng, bất lực, giống như mình là đồ vô dụng làm tôi có chút cảm khái.

Ngô Tà ơi là Ngô Tà, ngươi rốt cuộc cũng không còn là binh tốt nữa, hiện tại cũng có thể được lên làm quân chủ lực rồi.

Chạy qua các khu vực vắng vẻ trong miếu, đi vào nơi hoạt động của các lạt ma, tôi bắt đầu cẩn thận dọc theo các khối nhà từng chút từng chút, đột nhiên cảm giác mình y như một Ninja.

Tôi có điểm tò mò, trong tình huống hỗn loạn vừa rồi, bây giờ mấy người lạt ma ra sao? Chẳng lẽ tất cả đều đang ngủ ngon.

Chẳng có lẽ, bọn họ cầm vũ khí vây quanh phòng ngủ của đại lạt ma? Nghĩ ngợi một lúc tôi cảm thấy trong tình huống đó, có lẽ việc đầu tiên ông ấy làm là báo cảnh sát. Tuy nhiên, chờ đến lúc cảnh sát tới được nơi này thì số người chết đã nhiều gấp ba rồi.

Trở lại vị trí lúc trước đám người Trương gia tụ tập thẩm vấn tôi, vừa thấy liền sửng sốt, lúc trước nơi đó đèn đuốc sáng trưng, giờ chỉ còn một mảnh tối đen. Một chút ánh sáng cũng không có, chỉ còn vài bóng mờ dưới ánh trăng bàng bạc.

Trong lòng chợt lạnh, thầm nghĩ đi lúc nào mà êm như vậy, chẳng lẽ cả đám đều trở về ngủ cả rồi.Hay là nãy giờ đều là ma, là ma diễn kịch. Nhưng mấy con ma này cũng thật nhàn rỗi, lên tận núi Himlaya để trêu tôi sao?

Đứng ngoài sân do dự một lúc, cảm thấy tóm lại vẫn phải tự mình vào xem, nếu không lấy gì mà nói với Bàn Tử. Tôi mà cứ như vậy quay về, anh ta hỏi việc ra sao mà tôi lại nói: "Không có việc gì, bọn họ đi cả rồi, chúng ta cũng đi thôi." Đảm bảo anh ta không hộc máu mới là lạ.

Cẩn thận đi vào trong sân, cũng may tuyết đều đã được quét gọn sang một bên. Đi tới cửa, mở ra, toàn bộ lò than bên trong đều đã dập tắt. Thật là kì quái, bên trong chẳng thấy cái gì, tôi quét quanh tất cả những nơi trong phạm vi ánh trăng, tim bắt đầu đập mạnh. Nói thật tôi cũng không sợ hãi gì, sau khi trải qua những chuyện lúc trước, nỗi sợ bóng tối đã giảm bớt rất nhiều. Thời gian dài còn có cảm giác ỷ lại, bóng tối giúp che giấu người nhiều hơn là hù dọa người.

Tôi không dám bước về phía trước bởi vì thật sự chẳng thể nhìn rõ thứ gì trong phòng. Sờ tay vào lò than phát hiện vẫn còn ấm, tôi bắt đầu bới lư than bên trong thì thấy hình như đã dùng trà bơ để dập tắt. Cố gắng căng tai nghe âm thanh trong phòng, chậm rãi một hồi thì thấy bên trong nhất định không có ai.

Rốt cuộc đã xảy ra việc gì, chẳng lẽ sau khi chúng tôi đi người Trương gia liền nổi điên, chế ngự đám người Đức?

Dựa vào thân thủ của đám người ấy, thì khả năng đó không hề nhỏ nhưng bọn họ cũng đâu nhất thiết phải rời đi. Hơn nữa, vừa rồi lặng thinh không một tiếng súng, sau khi Trương gia tắt hết đèn liền phát động tấn công, tôi chắc rằng giữa họ rất ăn ý, tuy nhiên đâu cần tắt ngấm hết lò than. Loại lò than này cũng không phải kiểu dễ dàng tắt như vậy. Nhất định phải cả nồi trà bơ cỡ lớn đổ vào mới tắt rụi thành thế này. Nếu không phải như vậy thì chẳng lẽ là đám người Đức phát động tấn công?

Người Đức kia nếu muốn gϊếŧ người Trương gia thì nhất định phải có thời cơ thuận lợi. Bọn họ có thể đã âm thầm tụ tập, cho dù không thể gϊếŧ hết toàn bộ, cũng có thể gϊếŧ được phần lớn, sau đó mai phục người ở xung quanh dùng vũ khí bắn nốt số còn lại. Nếu là như vậy, thì trong gian phòng này sẽ là một cảnh tượng hoàn toàn khác, có thể toàn bộ người họ Trương đã bị gϊếŧ chết bên trong.

Không thể nhìn thấy cái gì, tôi thực sự cảm thấy chuyện này có thể xảy ra. Tuy nhiên nếu mà Trương Hải Hạnh cũng chết ở đây thì tôi có điểm khó chấp nhận.

Trong không khí không có mùi máu, một chút cũng không ngửi thấy. Không biết do căng thẳng hay tại sao, tôi cảm giác mũi mình gần như tê liệt, tựa như bị đông lạnh.

Tôi lần mò trong người lấy ra một cái bật lửa, cũng không rõ đã do dự bao lâu, dường như lo lắng đến đánh mất khái niệm thời gian, sau đó mới bật lên.

Bởi vì thực sự quá tối, nay đột ngột ánh sáng soi ra, cả căn phòng liền hiện ra phần nào. Giật mình phát hiện, cảnh tượng đáng sợ lúc trước tôi tưởng tượng không hề xảy ra. Trong phòng không có một ai, không ai cả, phía trước chỉ là hàng ghế dựa.

Nhìn kĩ một lượt, quả thật vẫn thế, vì vậy tôi tiến tới đốt đèn, gian phòng liền một lần nữa sáng trưng.

Không một ai.

Không một vết đạn bắn.

Không có máu.

Bọn họ thực sự rời đi? Lòng tôi thầm nghĩ, chó chết thực sự không có nghĩa khí mà. Một cảm giác đặc biệt quen thuộc chợt dâng lên. Chẳng lẽ mất tích tập thể. Quả nhiên, thói quen của Tiểu Ca không phải lỗi của anh ta mà là bệnh di truyền trong gia tộc. Vấn đề là lần sau làm ơn đừng chuồn êm như vậy, dọa người quá mức rồi.

Suy nghĩ một hồi, tôi chạy ra khỏi phòng, bỗng nhiên nhận ra, vừa rồi một đường tới đây chẳng hề nhìn thấy một ai. Cả ngôi miếu giống như chết lặng.