Chương 36: Rời miếu lạt ma

Chương thứ 35: Rời miếu lạt ma

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Tôi còn tưởng sau khi Bàn Tử tránh sang bên sẽ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng gì lắm, mà không nghĩ tới là chẳng thấy thứ gì ngoài bậc cầu thang dốc đứng đi lên. Người ta nói đường cầu thang như vậy thường nguy hiểm, rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm. Sau đó thì tôi lại thấy nếu dùng hết khả năng của giày đi bộ đường dài cùng tứ chi thì thềm đá này cũng không phải quá khó đi.

Ngoài cửa chẳng trông thấy gì trừ đống tuyết lớn đã được quét gom lại. Tôi hỏi Bàn Tử: "Nhìn cái gì? Kiếp trước tôi có làm ra việc gì chẳng phải cũng do anh xúi sao?"

"Cậu xem, tuy rằng trước cửa tuyết đã được quét, nhưng chỉ tới khoảng 6, 7 bậc thang, xuống chút nữa vẫn toàn là tuyết. Chúng ta vừa rồi giằng co một hồi lâu, mà lúc tôi tới dấu chân vẫn còn ở đó. Nếu vừa rồi những người kia xuống núi thì khẳng định đã giẫm lên lớp tuyết này, điều đó chứng tỏ trong khoảng thời gian ngắn không có ai qua đây."

"Ý anh là những người đó vẫn còn trong miếu chưa đi ra ngoài sao?" Tôi hoảng sợ hỏi.

Bàn Tử nói: "Không rõ có còn trong miếu hay không..... hoặc có khi họ ra bằng đường khác."

Tôi lắc đầu. Theo tôi biết thì hẳn là không có, nếu không năm ấy Tiểu Ca xuất hiện sẽ không gây kinh ngạc đến mức đó. Nếu nói rằng có một con đường khác thì chính là tiến vào núi tuyết.

Quả nhiên, Bàn Tử bảo: "Vậy hoặc là đám người kia còn trong miếu, con mẹ nó, hoặc là họ đã đến nơi Tiểu Ca từng tới?"

Tôi lắc đầu. Không có khả năng đó, nói thế nào cũng không thông. Sau khi chúng tôi rời đi, Trương Hải Khách và Trương Hải Hạnh cũng không có bao nhiêu thời gian, bọn họ sao có thể chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà thống nhất ý kiến, sau đó lập tức xuất phát? Trừ khi bọn họ đều uống thuốc trường xuân* mà lớn, cảm xúc đặc biệt khó nhịn.

(Trường xuân dược: Bổ thận, tráng dương, tăng cường sinh lực phái mạnh :D )

Vấn đề là không chỉ không thấy bọn họ, mà còn không thấy cả các lạt ma, dù sao thì lạt ma sẽ không uống thuốc ấy theo chứ?

Bàn Tử mắng vài tiếng, bỗng nhớ ra trên lưng mình còn khiêng một người, vì thế lập tức quăng người nọ xuống mặt đất, nói: "Chút nữa thì quên mất hắn. Chúng ta nghĩ nữa cũng vô dụng thôi. Trước tiên, đánh thức hắn, có lẽ tên này biết một ít sự tình cũng nên. Bàn gia tôi trong đầu vẫn rất u ám, tóm lại vẫn cảm thấy có chỗ không hợp lý, lũ người kia cứ như ma quỷ ở đây làm trò cho chúng ta xem vậy."

Bên ngoài rất lạnh, chúng tôi quay người trở về trong miếu. Bàn Tử nói: "Nếu mọi người đã không còn ở đây, thì cũng đừng quay về phòng cậu, quá nguy hiểm. Chúng ta cũng đừng quay lại phòng chứa củi vừa rồi, nơi đó rất loạn, rất không ổn. Tới chỗ của đại lạt ma, ở đó điều kiện vô cùng tốt. Chúng ta vào trong phòng ông ta nhìn một chút, có lẽ phòng ngủ của ông ta tích khá nhiều bảo bối."

Tôi nói: "Anh lại bắt đầu rồi đấy, hạ đấu thì có thể, nhưng không thể trộm của người sống được, quá là hạ cấp."

"Tôi thèm vào, tôi chỉ muốn nhìn qua thôi. Hơn nữa trong tình hình hiện nay, chúng ta có thể coi như nhân viên tìm kiếm cứu hộ. Nhân viên tìm kiếm cứu hộ dùng tài sản của người được cứu đi gây quỹ cũng đâu phải không thể."

Tôi biết có cãi cọ cùng anh ta cũng vô dụng, anh ta nhất định có rất nhiều cớ để ngụy biện, vì thế lập tức đi vào.

Trở lại phòng riêng của đại lạt ma, vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Bàn Tử đặt lạt ma đang cõng trên lưng xuống đất. Tôi đốt hết tất cả đèn trong phòng, gẩy lò than. Lúc này trời mới tờ mờ sáng, Ngọn đèn vàng leo lét cũng không chiếu sáng được phạm vi rộng lớn.

Tình trạng của kẻ bị chúng tôi đánh ngất có vẻ càng tệ hơn, tuy rằng máu mũi và lỗ tai đều đã nghừng chảy, nhưng mắt hắn lại bắt đầu đổ máu. Tôi không ngừng nghĩ chẳng lẽ lần này thật sự gϊếŧ người rồi.

Tuy nhiên tôi cảm thấy lúc dùng đế đèn đánh hắn cũng không dùng lực quá lớn, vẫn thủ hạ lưu tình, tuy rằng âm thanh nghe rất dọa người nhưng cũng không đến mức gây ra án mạng. Lúc trước khi Tiểu Ca đánh người, luôn dùng tay đánh sau gáy, nhưng chưa từng thấy ai chết, chẳng lẽ dùng hung khí đánh người hôn mê cần có bí quyết?

Tôi cầm cái bình ra sân đào một ít tuyết sạch, sau đó đặt gần lò than, tìm một mảnh khăn thấm ướt rồi lau hết máu ở lỗ mũi cùng lỗ tai, day day huyệt thái dương người kia. Sau đó dùng mảnh vải đặt trên mắt hắn ta, hy vọng cầm được máu. Vẫn nghe được tiếng hô hấp cùng nhịp tim đập, tôi có chút thở phào nhẹ nhõm.

Bàn Tử không ngừng lục tung phòng đại lạt ma, vơ vét tài vật tiếc rằng chỉ tìm được mấy cuốn sổ tiết kiệm. Anh ta hùng hổ nói, đại lạt ma này thật không có phong cách, trong nhà có chút vàng nào cũng đem gửi ngân hàng, không biết trong thời điểm này, nhân dân tệ đang mất giá hay sao. Mắng xong cũng chưa chịu dừng tay, vẫn lục lọi đến cả góc tường hay chai lọ cũng không tha.

Tôi nói gì chứ, anh ta cho đại lạt ma là người keo kiệt sao? Đem tiền giấu ở mấy chỗ như thế. Anh ta lại bảo tôi hiểu sai rồi, anh ta đang đói bụng, không lấy được tiền, chí ít phải kiếm được chút thức ăn. Vài ngày ăn đồ địa phương, anh ta đã chán ghét đến chết.

Bàn Tử nói: "Tôi xem thức ăn của đại lạt ma chắc là phải tốt hơn hẳn người khác, phải kiếm xem có bánh quy hay mì ăn liền gì không."

"Lạt ma ở đây đều rất sùng đạo, đối với cuộc sống không chú ý nhiều như vậy đâu. Bọn họ chắc chắn đều ăn thức ăn truyền thống, anh tìm làm cái gì."

Bàn Tử đáp: "Cho dù là thực phẩm truyền thống, cũng là thực phẩm truyền thống tốt, so với thứ đất sét trắng chúng ta ăn tốt hơn nhiều."

Lòng tôi thầm nghĩ lời này hơi bị quá đáng rồi. Người ta cho ở lại miễn phí thoải mái như vậy, nói mấy câu kiểu thế này tôi không thể thốt ra được.

Lục nửa ngày, anh ta cũng tìm được một gói gì đó. Mở ra thì thấy, có vẻ là thực vật phơi khô, ngửi rất thơm. Bàn Tử cầm một khối lên nhai, tôi vội can: " Đừng ăn vội, nếu là dược liệu hay thứ gì đó không thể ăn như thuốc nhuộm thì sao, anh muốn tự đầu độc mình à?"

"Có muối, cậu đã thấy ai bỏ muối vào trong dược liệu chưa." Bàn Tử vừa ăn, vừa ngồi xuống bên cạnh tôi, " Cuống lên cái gì chứ, ăn đi, ăn xong rồi chúng ta tính biện pháp. Cậu chưa từng nghe qua sao? Bàn Tử tôi có đầu của Gia Cát Lượng."

Tôi cũng ăn vài ngươiếng, hương vị quả thật không tệ. Phòng cũng dần ấm áp bởi vì các cửa sổ đều đóng kín, cảm giác chỗ này tương đối an toàn. Tôi nhìn Bàn Tử nói: " Chúng ta cân nhắc lại từ đầu xem đây là chuyện gì. Lúc trước anh bảo có việc chưa kể với tôi, giờ nói đi."

Bàn Tử nhấp ngụm trà: "Cậu có nhớ lúc tôi nói với Trương Hải Hạnh tôi là người Môn Ba, có trao đổi vài câu Tàng ngữ không."

Tôi gật đầu, bỗng nhiên hiểu ra ý của anh ta, hỏi: "Từ khi nào mà anh nói được tiếng Môn Ba, chẳng phải anh là người thất học toàn năng sao?"

"Tôi không bảo tôi nói tiếng Môn Ba, ý tôi là ở đây có một thứ tiếng không phổ biến lắm, gọi là tiếng Dát Lai, khá giống với giọng Môn Ba. Nói thứ tiếng này không tới ba nghìn người, cái này tôi dám chắc. Nhưng chỉ cần là dân địa phương vừa nghe khẩu âm của tôi là biết tôi nói càn, còn với người bên ngoài cho dù nghe người Môn Ba nói cũng không dám chắc. Lão tử nói mấy câu vặn vẹo đó tốn không ít tế bào thần kinh. Lúc đó Trương Hải Hạnh hỏi tôi bằng tiếng Môn Ba, vì vậy tôi tính toán một phen liền nói bừa. Người Dát Lai so với dân tộc thiểu số thì còn thiểu số hơn nữa nên bọn họ khẳng định không biết được. Cho nên tôi đã nghĩ cô ta sẽ nói với những người khác là cô ta nghe không hiểu. Nhưng vì cái gì đó mà cô ta không làm như vậy, nói hươu nói vượn giải thích một hồi. Vì vậy chuyện này cũng có chút kì quái."

Tôi nhíu mày: "Anh có ý gì?"

Bàn Tử nói: "Giả sử cô ta thật sự bị lừa, cho rằng tôi là dân bản xứ thì cô ta tuyệt đối không phạm sai lầm, nhất định sẽ nói cho Trương Hải Khách lời của tôi cô ta nghe không hiểu. Nhưng cô ta lại không như vậy, ngược lại còn làm bộ thuật lại như là nghe được bằng tiếng Môn Ba.

Cái này chứng tỏ Trương Hải Hạnh có vấn đề. Có vài khả năng. Thứ nhất, Trương Hải Hạnh không muốn cho người biết cô ta không biết tiếng Môn Ba."

"Vì sao? Chẳng lẽ cô ta là sợ mất mặt à? " Tôi nghĩ loại tính cách này chỉ là nhược điểm cấp thấp, người Trương gia nhất định sẽ khắc phục từ thời còn bé. Như vậy, chỉ có thể là tình huống, những người khác biết rằng cô ta hiểu tiếng Môn Ba, mà thực ra cô ta lại không biết. Cái này chứng tỏ Trương Hải Hạnh kia là giả. Hoặc cũng có thể Trương Hải Hạnh biết Bàn Tử là giả nhưng lại giúp chúng tôi.

Tôi cau mày nói: "Nhưng bộ dạng nổi cáu của cô ta lúc trước không giống như là giả."

"Cậu không nghĩ tới Tiểu Ca à, Tiểu Ca bình thường là cái bộ dạng gì, nhưng khi anh ta cải trang lại thành dạng gì? Con mẹ nó chứ, đám người kia đều là ảnh đế, ảnh hậu cả đấy."

Trong đầu tôi đột nhiên hiện ra nghi thức trao giải Oscar, Tiểu Ca cùng Trương Hải Hạnh đồng thời lên đài nhận giải. nhưng lập tức xua tan ý nghĩ kì quái đó, tôi nhìn Bàn Tử nói: "Nói như vậy, kì thật trong Trương gia cũng có vấn đề."

Anh ta gật đầu: "Tôi cảm thấy khả năng là có sự trà trộn vào, nhưng việc này rất quan trọng, cụ thể thế nào bây giờ còn chưa nói chắc được. Dù chúng ta có tìm được họ, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng họ được."

Tôi gật đầu, lòng rất hỗn loạn, đấu đá, điều tra bí mật, các thế lực đan xen cùng một chỗ. Nếu ngay cả Trương gia cũng có vấn đề, thì chứng tỏ độ rối ren còn vượt xa sức tưởng tượng của chúng tôi. Nhất định không phải đi mật báo gì đó là có thể xử lý.

Hiện tại nếu tình huống là như thế, tôi thật sự nảy sinh một ý niệm trong đầu: mục đích cốt lõi của những điều này là gì?

Tất cả việc tôi đã trải qua hỗn loạn không chịu nổi, các chuyển biến cũng không trùng khớp. Nếu đây là một bộ phim truyền hình, thì đầu óc ông đạo diễn có vẻ có chút vấn đề, còn nếu không thì là do thủ pháp biểu hiện quá cao siêu, tôi không cách nào lí giải được.

Bàn Tử nghĩ ngợi, lắc đầu, nói: "Kỳ thật, tôi có một số manh mối, có thể cậu sẽ chẳng thích nghe."

"Vì sao?"

Anh ta nói: "Chờ, tôi đi lấy tờ giấy vẽ cho cậu xem."