Chương 40: Hiểu lầm

Chương 39: Hiểu lầm

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Nhìn kỹ lại phát hiện thật ra không phải Tiểu Ca, mà chính là tên lạt ma vừa mới hại chúng tôi. Bộ dạng của hắn giờ cơ bản không thể miêu tả lại bằng lời được. Trên người chi chít đầy trùng, đám trùng này tôi còn chưa từng thấy qua, trừ bỏ cái đám giống muỗi lúc vừa nãy thì còn vài loại nữa, đủ dạng màu sắc, cả người hắn bị trùng bâu kín mít.

Tôi cùng Bàn Tử đi tới, vì đang không mặc áo, nên bèn cầm mấy thứ đồ rổ rá trong phòng phủi bớt trùng trên người hắn. Sau khi xong thì phát hiện tên này đã bị đốt đến nỗi không còn nhận ra, toàn thân sưng vù, hơn nữa hình như có cả trùng chui vào dưới da lồi lên một đám giống như hạt đậu tằm, toàn thân đang không ngừng co giật.

Vội kéo hắn vào bên trong, Bàn Tử liền nhanh chân lao về phía trước, muốn đóng lại cánh cửa nhưng đã không còn kịp. Bị tên chết tiệt phá hại, khung cửa đã tan tành, cánh cửa hiện có đóng cũng như không.

Đám trùng dạng muỗi từ bên ngoài chen chúc bay vào phòng. Tôi kéo tên lạt ma vào một góc, bên cạnh Bàn Tử nói: "Thiên Chân, xem ra lần này chúng ta chết chắc tại đây rồi. Con mẹ nó nơi này không phải Miếu lạt ma, mà là hang cọp. Trước lúc chết phải nói câu này, việc đúng đắn nhất trong cuộc đời tôi là quen được bằng hữu như cậu."

Tôi vừa định nói anh ta đừng bỏ cuộc, thì bỗng nhiên tên lạt ma hơi kéo tôi, rồi chỉ vào một góc phòng, muốn tôi nhìn vào đó.

Theo hướng ngón tay anh ta chỉ, tôi thấy chỗ đó bày rất nhiều thúng tre và rương gỗ, rương gỗ đều được khóa bằng ổ khóa sắt cũ kỹ, nhưng còn thúng, thúng rất nhẹ. Nhìn vào khe hở trên thúng cũng không quá kín, nhưng vẫn đủ để ngăn đám trùng này. Cái chính là... thúng này úp lên người Bàn Tử, hình như khá miễn cưỡng, tuy nhiên trước mắt cũng không thể quản được nhiều như vậy.

Tôi nhìn Bàn Tử gọi lớn, anh ta quay đầu thấy tôi chỉ vào đám thúng, đã ngầm hiểu, nhưng vẫn lắc đầu.

Tôi nổi điên, lòng nói ngươi giở trò quái gì, hét lên: "Muốn sống thì chui vào mấy cái thúng đó là cách duy nhất nhất."

"Vậy cậu tính đem tôi xắt nhỏ bỏ vào đó à?"

Tôi nói: "Đừng đánh giá thấp kích cỡ chúng, rất nhiều người có ấn tượng sai lầm rằng một cái gì đó không phù hợp với bản thân, nhưng sự linh hoạt của con người là vô cùng, chỉ cần anh co người lại là được thôi."

Bàn Tử mắng: " Ui, cái thúng đó có dùng làm "bao" cho Bàn gia tôi cũng chẳng vừa!"

Tôi không có cách nào tiếp tục cùng anh ta tranh cãi, liền vừa phủi trùng, vừa kéo anh ta đến cạnh chỗ mấy cái thúng, bắt anh ta cho chân luồn vào. Bàn Tử cũng hết cách, đành ngồi xổm xuống, sau đó lộ vẻ khoái chí, nói: "Uầy, có vẻ vừa đó."

"Chứ bộ anh tưởng con gà nhép của anh lớn như vậy à." Tôi nói, "Nhưng như vậy cũng chỉ được nửa thân dưới, phải dùng hai cái thúng úp lên mới vừa."

Nói xong liền cầm một chiếc thúng khác úp ngược xuống đầu Bàn Tử, dùng sức ấn mạnh, ấn thành hình một khúc giò. Sau đó lập tức đi tìm những thúng khác. Nơi này thúng, rổ rất nhiều, tôi chọn lấy hai cái tốt vừa phải, bỏ tên lạt ma vào trong, rồi mới tới bản thân. Bởi vì tôi gầy hơn so với Bàn Tử, nên chui vào vô cùng dễ dàng.

Người chui bên trong thúng, có thể ngăn chặn đòn tấn công từ đám trùng, nhưng trên người cũng đã có rất nhiều trùng bám vào da, chung quy vẫn bị đốt.

Tôi cẩn thận lấy tay tóm lấy một con, xuyên qua khe hở thấy Bàn Tử bên kia đang không ngừng run run, tôi biết là anh ta cũng chung cảnh ngộ với mình.

Rất nhanh sau đó, tôi liền không thể nhìn được tình hình bên ngoài qua khe hở. Vô số trùng đang diễu hành ngoài mặt thúng, tôi có thể nghe được tiếng lông gai trên chân chúng ma sát với lớp vỏ tre, lách cách lách cách, vô cùng đáng sợ.

Bàn Tử nói: "Việc không thể chậm trễ nữa rồi, tạm thời an toàn, chúng ta tính thử xem có thể chuồn khỏi đây không."

"Chỗ này có ngưỡng cửa rất cao, các miếu miếu của Tây Tạng đều xây theo kiểu đó, vì vậy chắc chắn không thể lăn ra được. Nếu không thì chỉ có cách bỏ thúng lại, đi ra ngoài. Còn nếu muốn đem thúng theo, thì khi đám trùng chui được vào, chúng ta cũng sẽ chết thôi."

Chúng tôi nghĩ cách kéo lê chiếc thúng. Nhưng cả ngày chưa được hột cơm nào, thúng tre lại rất cứng, trời thì rét lạnh vô cùng. Hơn nữa chúng tôi chẳng mặc áo, toàn thân đông cứng lại, không cách nào dùng sức. Cuối cùng thì chỉ lê một lúc, rốt cuộc dưới đáy thúng tre đã thủng thành hai lỗ thò được cả chân ra.

Không có thời gian để sửa sang lỗ hổng, chúng tôi liền thò hai chân bất chấp mà lao về phía trước. Cách này không ổn, những gai nhọn từ chỗ thủng không ngừng chọc vào mắt cá chân tôi, rạch thành vết, nhưng hiện tại tôi cũng không quản được nhiều vậy. Tôi tiến về phía trước, không biết là Bàn Tử có đuổi kịp hay không, mãi có tới lúc tôi ra tới cửa, mới hỏi xem Bàn Tử sao rồi. Tôi nghe tiếng anh ta, phát hiện hình như là đã ra đến ngoài rồi.

Bàn Tử hành động liều hơn tôi nhiều, nhưng anh ta có lớp áo da mỡ dày cũng không sợ trùng cắn. Tôi dùng sức nhảy lên, bước qua ngưỡng cửa đi ra sân. Bàn Tử hỏi: "Cái tên lạt ma kia chúng ta sẽ không quan tâm nữa sao?"

"Cứ bảo toàn mạng trước rồi nói sau, hiện tại làm sao mà trông chừng được hắn chứ."

Hai người trong sân, di chuyển từng chút một, thật vất vả mới tới cửa viện, bước vào hành lang. Nhưng tất cả đám trùng vẫn bám riết lấy chúng tôi, một chút cũng không buông. Bàn Tử nói: "Xem ra muốn bỏ chúng lại cũng không dễ dàng. Chúng ta không thể cứ như này mà xuống chân núi."

Tôi nhìn Bàn Tử nói: "Trong tình trạng bây giờ, chẳng có gì là không thể, cho dù có lên núi đao, xuống biển lửa, chúng ta cũng vẫn phải tiến lên thôi."

Bàn Tử cũng hết cách, liền vừa làu bàu vừa tiến về phía trước.

Chuyện tiếp theo vô cùng buồn tẻ, chính tôi cũng chẳng rõ tình hình, dừng lại, nghỉ ngơi một chút, xong lại đi, không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy bủn rủn cả đầu gối, xương sống, thắt lưng đau nhức, cơ thể mệt mỏi rã rời. Dựa vào trí nhớ và thi thoảng nhòm được một chút qua khe hở, chúng tôi tiến tới hướng cổng miếu, tới lúc hoàng hôn, thì nhảy ra được khỏi cổng.

Phía trước vẫn còn cả đoạn đường núi dài phải đi, lúc này tôi đã gần như kiệt sức. Thúng tre cũng chẳng thể giữ ấm nổi, da tôi bị lạnh đã sớm tím tái. Cộng với kiểu di chuyển tiêu hao thể lực vô cùng này, suốt một ngày trời lại không ăn uống gì, tôi không hiểu nếu còn đi tiếp nữa thì chúng tôi cho dù không bị trùng cắn, thì cũng sẽ chết đói, chết rét.

Lúc này, tôi phát hiện đám trùng từng con một bắt đầu rời khỏi thúng tre, rất nhanh, số trùng trên đó chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, đám trùng phía sau cũng không còn đuổi theo.

Nhìn Bàn Tử qua khe hở, quả nhiên đúng là như vậy, vì thế tôi liền đẩy thúng tre phía trên đầu ra. Trên thúng của Bàn Tử một không còn con nào, tất cả chúng đều bay về hướng ngôi miếu, vọt qua cổng miếu, dường như phạm vi hoạt động của chúng chỉ trong khu vực đó. Ngoài cổng miếu, chúng tuyệt đối sẽ không bay tới.

Tôi đem thúng trên đầu Bàn Tử bỏ xuống thì thấy anh ta đã đông lạnh đến mê sảng. Tôi vỗ vỗ mặt Bàn Tử, kéo anh ta ra khỏi thúng tre. Anh ta mơ mơ màng màng hỏi: "Này, chúng ta đã tới cổng trời rồi sao?"

"Có thể do nhiệt độ cơ thể chúng ta quá thấp, nên chúng không còn cảm giác được nữa."

Bàn Tử run run nói: "Không chỉ có chúng đâu, ngay cả Bàn gia tôi cũng không còn cảm giác thấy thân thể của mình nữa là."

Chúng tôi co rúm người, cắn chặt răng, không ngừng chà xát thân thể mình, bất chấp gió lạnh, từ từ đi xuống núi. Trải qua mấy năm sương gió, cơ thể cùng ý chí của tôi đã được rèn luyện, nếu không tôi chưa chắc đã vượt qua nổi chuyện vừa rồi.

Chờ cho tới lúc chúng tôi xuống dưới chân núi, đi vào quán rượu, da trên người đã gần như tê cóng bởi giá lạnh, nhưng tôi vẫn duy trì được ý nghĩ vô cùng tỉnh táo, điều này làm bản thân tôi cũng thấy kinh ngạc. Sau khi bước vào phòng, cũng không dám chạy thẳng tới lò sưởi, tôi sợ nhiệt độ thay đổi đột ngột, làm các mạch máu vỡ tung.

Chúng tôi vẫn đứng ở cửa ra vào, chờ da trên người lấy lại xúc giác, cả người đau đớn, lúc bấy giờ mới dám đi vào. Lập tức tới cạnh bếp lò, luồng khí ấm tạt vào mặt không khiến chúng tôi tỉnh táo, mà càng làm cơ thể không ngừng run rẩy, làn da cũng trở nên đau rát vô cùng.

Trong lòng tôi cảm thấy may mắn vô cùng, may mà khi chúng tôi xuống núi tuyết chưa rơi.

Người bán hàng nhìn thấy bộ dạng chúng tôi liền trợn mắt đầy kinh ngạc. Tôi và Bàn Tử ngồi xuống, không còn sức mà nói chuyện. Bàn Tử lập tức ngất luôn ra đệm, còn suýt nữa là va đổ lò than. Mà trong nháy mắt khi tôi đỡ anh ta, trước mắt bỗng tối sầm, sau đó chẳng còn biết gì nữa.