Chương 42: Trương Hải Hạnh

Chương 41: Trương Hải Hạnh

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

"Bây giờ ta sẽ giới thiệu một chút về kế hoạch sắp tới." Cô ta lấy ra một bản đồ vẽ tay trải trước mặt tôi và Bàn Tử, "Mấy ngày nữa, hai người cùng tôi thêm một người Đức sẽ bắt đầu đi vào Tuyết sơn. Chúng ta sẽ tìm tới nơi tộc trưởng lúc trước của bọn ta tới, tìm hiểu những việc xảy ra ở đó, lấy lại thứ mà ông ấy đã để lại, đây là điều kiện tiên quyết. Ta nghĩ tất cả mọi người sẽ không phản đối."

Tôi nhìn nhìn Trương Hải Hạnh, hỏi: "Người Đức, mấy người Đức đó cũng tham gia sao?"

"Đúng vậy."?Cô ta nói, "Giữa bọn ta và người Đức đã đạt được thỏa thuận, tình hình cụ thể anh trai ta nắm rõ hơn. Hiện tại ta sẽ chỉ cho hai người toàn bộ lộ tuyến cơ bản. Lần đầu giới thiệu một chút, tôi tên là Trương Hải Hạnh, chỉ huy trong chuyến lên núi này, mọi hành động của hai người lần này đều phải nghe ta. Bởi vì nơi đây là tuyết sơn, hơn nữa còn là mảnh đất không người, chỗ này so với những chỗ lúc trước hai người tới là hoàn toàn khác biệt. Chúng ta sẽ không có cứu viện, không có cơ hội cứu trợ, chỉ một sai sót cũng sẽ dẫn tới cái chết. Cho nên lời Trương Hải Hạnh này nói, mấy người phải lắng tai mà nghe."

Khoát tay với cô ta, tôi không còn là Ngô Tà trước đây để cho người ta mặc sức định đoạt: "Chúng ta là hợp tác song phương bình đẳng, cho nên không quan trọng về người chịu trách nhiệm, đây là điểm thứ nhất. Thứ hai, chúng tôi cần phải hiểu rõ tất cả những việc sắp xảy ra, để xem xét có nên đi cùng các người hay không. Bất kể trước kia chúng tôi đã nói gì, hiện tại tình hình đã thay đổi rồi. Cho nên tôi phải xác minh lại với cô, bất luận cô nói cái gì, trước mắt tôi sẽ đều không theo, hiện tại chúng tôi chỉ nghe những gì mình muốn biết. Giờ cô nói cho tôi biết, rốt cuộc là sao? Các người và những người Đức kia đã nói những gì? Còn nữa bọn họ kia là ai? Nếu cô không thể nói được thì gọi anh trai cô tới đây."

Trương Hải Hạnh nhìn ra cửa, Trương Hải Khách đã bước vào. Hóa ra nãy giờ vẫn luôn nghe lén ở bên ngoài.

Trương Hải Hạnh nhìn hắn nói: "Người này không hình như không biết nghe lời."

Trương Hải Khách tới bên cạnh tôi, nói: "Sự tình của người Đức tốt nhất cậu không cần biết, bọn họ là một tổ chức không tồn tại. Mục đích đến đây của họ khác với chúng ta, chúng ta là những gì họ cần, hơn nữa cái họ nghiên cứu cũng giống như thứ bọn ta đã nghiên cứu rất lâu rồi. Ta nghĩ cậu cũng đã gặp qua Cầu Đức Khảo và biết được tình hình công ty của ông ta. Sau khi ông ta chết, công ty đó bị lỗ nặng và phải tiến hành tái cơ cấu, bán đấu giá các dự án đang được đầu tư. Ta có thể nói thẳng cho cậu biết, quan hệ giữa bọn ta và nhóm người Đức đã duy trì được một khoảng thời gian dài, cả hai bên đã tiến hành rất nhiều thỏa thuận ngầm, nhưng những việc đó không quan trọng với các cậu. Bọn ta thỏa thuận với họ chính vì muốn đảm bảo an toàn cho hai người. Nếu hai người nhất định muốn chúng tôi khó xử, muốn biết rõ tất cả mọi việc, thì hậu quả các cậu không thể gánh nổi đâu. Chẳng lẽ các cậu muốn theo bọn ta phiêu bạt cả đời."

"Anh đang muốn đe dọa tôi phải không?"

"Có nhiều việc khi nói sự thật ra thì lại có vẻ như là uy hϊếp vậy. Nhưng cậu có biết, ta đóng giả thành cậu, tìm hiểu về cậu đã rất lâu rồi không. Tất cả các chuyển biến của cậu đều nằm trong tầm mắt ta, ta biết nếu là cậu trong trường hợp này sẽ không muốn bị kẻ khác lừa dối. Nhưng hãy hiểu rằng, tất cả thống khổ lúc trước của cậu đều là do cậu cố tình đào sâu muốn biết, mà mấy vấn đề này lại chẳng có quan hệ gì với bản thân cậu. Hiện tại, cậu đang luẩn quẩn trong câu đố lớn, trừ khi cậu không tin, tiếp tục theo đuổi nó, và cái thu hoạch được cuối cùng chỉ là mớ thông tin càng làm cậu sợ hãi hơn. Ta có thể nói rõ ràng cho cậu biết, tin tức này và cái cậu muốn không có quan hệ gì với nhau. Cách làm sáng suốt nhất của cậu lúc này chính là cùng với người Đức và bọn ta tạo nên một nhóm."

Bàn Tử vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mắt nhìn chăm chú vào chiếc chuông lục giác trên tay Trương Hải Hạnh. Cô ta phải ghé lại bên tai anh ta lắc lắc, anh ta mới chịu thôi.

Tôi nhìn Trương Hải Khách, nói: "Tôi có được lựa chọn không đi hay không? Nếu lời anh nói không phải là uy hϊếp, tôi hẳn phải có lựa chọn được tự do."

"Cậu có biết ta hoàn toàn có thể điều khiển hành động lúc trước của hai người. Nhưng có nhiều thứ sau này chúng ta phải hợp tác với nhau, không xây dựng được mối quan hệ hòa hảo rất dễ gây ra bất trắc. Vì vậy ta sẽ làm tất cả để có thể thuyết phục cậu đi, thậm chí nói cho cậu biết rất nhiều bí mật. Nếu cậu đồng ý, cậu có thể tùy ý hỏi ta các vấn đề, chỉ cần trong phạm vi ta có thể trả lời, ta nhất định sẽ khai báo thành khẩn."

"Sao tôi lại cảm thấy những vấn đề tôi muốn hỏi đều nằm trong phạm vi anh không thể trả lời?"

Trương Hải Khách lắc đầu, nói: "Cậu sai rồi, ta của ngày trước mà cậu tiếp xúc không giống nhau. Rất nhiều việc ta có thể trực tiếp nói cho cậu biết. Thí dụ như, bằng hữu của cậu, Tiểu Ca kia, tộc trưởng của bọn ta. Chuyện của người đó, ta có thể tường tận kể hết cho cậu biết. Bởi vì mấy thứ này đối với bọn ta mà nói, coi làm bí mật cũng không có ý nghĩa gì."

Tôi nhìn Bàn Tử, thì anh ta đã nói: "Anh không có nói bừa đấy chứ? Tiểu Ca cơ bản là chẳng chịu nói với ai cái gì, làm sao mà anh dễ dàng biết được mọi việc về cậu ta?"

Trương Hải Khách nói: "Người đó không nói bởi vì biết bản thân có vấn đề, đối với bọn ta, thân thế của người ấy cũng không phải bí mật gì. Có muốn nghe không?"

Điều này thật quá hấp dẫn, tôi hít một hơi, gãi gãi đầu: Tên trước mặt mình đây có phải đã chuẩn bị một cố sự hoàn hảo để lừa bọn tôi, nhưng suy cho cùng tôi lại không cảm thấy vậy. Dựa vào hiểu biết của tôi về Tiểu Ca, bọn họ nếu thêu dệt nên một câu chuyện thì hẳn tôi sẽ phát hiện ra sơ hở. Tôi nghĩ một lúc,gật gật đầu, nhìn bọn họ nói: "Được, nếu tôi có thể có được thông tin mà mình muốn, thì tôi sẽ hợp tác với các người, giúp các người trong mọi việc, và cam đoan sẽ không hỏi nhiều."

Trương Hải Khách gật đầu: "Cậu quả nhiên hiểu chuyện, hiện tại ta nhìn cậu cũng có chút thiện cảm rồi đấy. Được rồi, cậu muốn biết cái gì?"

"Anh quen biết Tiểu Ca không?"

Hắn gật đầu: "Đương nhiên biết, bọn ta từng sống cùng nhau trong thời gian dài."

Tôi hết sức kinh ngạc, câu trả lời đầu tiên đã khiến tôi phải lắp bắp kinh hãi.

Tôi hỏi: "Bao nhiêu lâu? Có bằng thời gian tôi quen biết Tiểu Ca không?"

Hắn cười cười: "Ta và người mà cậu gọi là Tiểu Ca biết nhau từ năm 2 tuổi. Cậu có biết thời điểm bọn ta 2 tuổi là bao nhiêu năm về trước không?"