Chương 50: Ao bùn lầy

Chương thứ 4: Ao bùn lầy

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Mở đường vào động không mất tới mười phút, quả thực là phá hủy thường dễ hơn là xây dựng lên.

Mấy người Trương Hải Khách nối đuôi nhau đốt đuốc bước vào trong, tiến tới tường gạch, bọn họ liền phát hiện tình hình ở đây khác hoàn toàn so với những gì vừa suy luận.

Đầu tiên là bùn lầy, sau bức tường gạch là một phòng đá lớn, trừ mặt tường xây bằng gạch bọn họ nhìn thấy ra, những chỗ khác toàn bộ đều là dùng đá tảng tạo thành, cũng không rõ là chất liệu đá gì, toàn bộ trong căn phòng này ngập đầy bùn nước, bốn phía có một bờ đá nghiêng vẹo, chắc là để đi lên, khối thi thể kia nằm yên vị ở mép bờ đá đó.

Lúc bọn họ đi vào có chạm tới khối thi thể làm nó đổ người vào trong đống bùn, Trương Hải Khách liền tới đỡ lên, lại phát hiện các khớp xương của thi thể vẫn còn có thể hoạt động, ăn vận một thân y phục dân quốc ngày trước, buộc chân. Hắn vốn định quan sát tình hình thi thể này một chút nữa, nhưng rất nhanh liền phải gạt bỏ ý niệm đó khỏi đầu, vì hắn thấy rằng, ở trong cái ao bùn đất này nằm la liệt những thi thể như vậy.

Từ tình trạng của xác chết thì không đoán được độ sâu của đất bùn trong đây, có thi thể ngập tới đầu, có thi thể bùn lại chỉ tới thắt lưng, thứ bùn lầy xám ngắt này hơn nữa lại đặc quánh vô cùng, khiến người ta cảm giác muốn nôn ra được.

Bọn họ ở sát bờ đá đi ngược lên trên, lượn một vòng, liền phát hiện phòng đá lớn này không có lối đi thông tới nơi khác.

"Cứ như vậy đâm xuống dưới đất sao?". Một người lẩm bẩm.

Trương Hải Khách đáp:" Người đứng bên trên ở vị trí cao, giữa thì thấp hơn, vậy cái ao bùn này là có hình dạng cái phễu, bùn bên dưới chắc có lỗ hổng đi thông tới chỗ khác."

"Thật sao."

"Thi thể trong bùn lầy đều mang đồ bảo hộ mắt và miệng mũi, cho dù không có lỗ hổng, bọn họ cũng đều là mò đồ đạc ra ở bên dưới kia. Nhưng tôi nghiêng về khả năng có thông đạo hơn.". Trương Hải Khách nói, "Vì tất cả mọi người đều có dây nối với nhau, hơn nữa, vừa rồi chúng ta đã phán đoán sai lầm, lỗ hổng chết người kia không phải là do người từ bên ngoài phong bế lại, đó là do chính người ở bên trong làm ra. Cậu xem, dấu vết phong bế là từ ở bên trong. Những người này đã tự khóa mình ở đây."

"Cậu nói là, dưới lớp bùn lầy này có phải chứa thứ gì kỳ quái không, là bọn họ không muốn nó thoát ra hại người, vì vậy nên mới chấp nhận hi sinh?"

"Tôi chưa bao giờ muốn chuyến đi này của chúng ta đạt tới mục đích cao thượng như vậy. Mặt đất bên ngoài kia có đá vụn rơi vãi, hẳn là có người ở trong không ngừng chặn lại, còn người bên ngoài cũng không ngừng phá tường tiến vào, tình huống cụ thể thì không rõ, có điều là chúng ta phải phái một người coi chừng lỗ hổng. Bên trong chắc sẽ an toàn."

"Đâu có ai làm giống như người của Trương gia vậy chứ, lúc đào tường gạch người ta đều đem gạch vụn hất vào trong tường, chỉ có chúng ta mới đào ra ngoài thôi. Cậu đừng có nói bậy."

"Tôi không nói bậy đâu.". Trương Hải Khách bỗng hít vào một hơi, sau đó lại lôi ra cái đồng hồ quá quýt, mở ra trước mặt cho mọi người cùng nhìn tấm hình kia, "Các cậu biết người này là ai không?"

Vài người nhìn một lát liền lắc đầu. Trương Hải Khách nhìn bọn họ một chút rồi tiến về phía lỗ hổng, nói rằng:" người kia là cha của Trương Khởi Linh, tôi từng gặp qua khi còn bé."

Nâng khối thi thể đầu tiên dậy, Trương Hải Khách lấy đuốc ghé sát vào khuông mặt dữ tợn kia kiểm tra, tiếp:" Các cậu nhìn kỹ xem tay và mặt của những thi thể này, đây đều là người Trương gia, toàn bộ đều có đặc điểm của Trương gia nhân."

"A?". Những người này cùng tới xem, vừa nhìn ngón tay của thi thể, quả nhiên dài khó tin, nhất thời mặt ai cũng thộn ra.

"Cha của Trương Khởi Linh chết tôi biết chứ, nhưng trong gia tộc đối với việc có người mất đều giữ kín như bưng, hiện tại dễ là chúng ta bị lừa rồi, nơi này là người đã sắp xếp chúng ta tới."

"Ai chứ?"

Trương Hải Khách quay đầu lại:" Là tên tiểu quỷ Trương Khởi Linh kia, chúng ta một đường là bị dẫn tới đây, các cậu nhớ lại một chút xem, dường như toàn bộ tin tức đều là hắn cung cấp.". Hắn dừng trong giây lát, tiếp tục nói, "Tên tiểu tử này, khiến toàn bộ chúng ta bị lừa tới đây, chẳng lẽ là vì thi thể của cha hắn?"

"Con mẹ nó chứ, tôi sẽ bẻ gảy cổ hắn.". Một người trong bọn họ giận không kiềm chế nổi. Trương Hải Khách lập tức xua tay:" Trước hết cứ chờ một lát, trạng thái chết của những người ở đây rất khả nghi, Trương Khởi Linh hắn không phải là muốn hại chúng ta, mà là muốn cho chúng ta thấy cái chết của những người này. Hắn chắc chỉ là muốn biết rõ ràng cha hắn đã chết thế nào?"

"Không phải.". Một người khác nói, "Sang đây xem này."

Vài người quay đầu, thấy bên kia đã lọt thỏm trong bùn lầy, tay nhấc lên một khối thi thể khác, hắn dùng lực vặn đầu thi thể, trong nháy mắt đầu của thi thể liền rơi xuống, vô cùng dễ dàng.

"Cổ bị chặt đứt, trên người những thi thể này có rất nhiều vết thương.". Hắn tiếp, "Ở đây từng nổ ra rất nhiều cuộc tàn sát, hơn nữa, còn dùng cách gϊếŧ người của Trương gia nữa. Trong những người này có kẻ bị mưu sát, thêm vào đó người hạ sát cũng chính là Trương gia nhân. Đây là hiện trường một trận nội chiến trong gia tộc chúng ta."

Mọi người cùng nhìn nhau, về nội chiến gia tộc, kỳ thực ai trong số những người ở đây đều biết được ít nhiều, nhưng thấy cảnh tượng như vậy thì họ thực sự vẫn có chút không thể chấp nhận được.

"Cha Trương Khởi Linh bị người nhà chúng ta mưu sát ư?". Một người trong đó sợ hãi thốt lên, "Con mẹ nó, cha hắn đã chết, cha chúng ta vẫn còn sống, cha chúng ta lẽ nào là hung thủ, tiểu tử thối này muốn lừa chúng ta tới đây để báo thù?"

Mọi người lại nhìn nhau lần nữa, dừng lại giây lát, lập tức đều lao về phía cửa ra, vừa mới chạy tới chỗ đó, lập tức trông thấy Muộn Du Bình đang ngồi xổm ở mặt sau tường gạch, lặng lẽ nhìn bọn họ.

Mọi người dừng hình, người chạy cuối cùng ngã thẳng vào trong bùn lầy, bọn họ ai nấy đều run lập cập, một người lên tiếng:

"Tiểu quỷ, ngươi xuống đây lúc nào?"

Muộn Du Bình nhìn bên trái một chút rồi nhìn bên phải một chút, sau cùng nhìn về phía bọn họ, Trương Hải Khách vẫn rất bình tĩnh, giằng co mấy phút hắn mới phản ứng lại, hỏi:

"Vừa rồi bọn tôi thảo luận, cậu đã nghe hết rồi phải không."

Muộn Du Bình gật đầu.

"Có phải chuyện giống như chúng tôi suy đoán không?"

Muộn Du Bình nhìn hắn, đáp:" Không cần phải đoán nữa, lúc đó mọi chuyện diễn ra, tôi cũng có mặt ở đây."

Mọi người lập tức nhìn nhau:" Có thật là cha chúng tôi gϊếŧ cha cậu không?"

"Căn bản tôi không biết cha các cậu là ai.". Muộn Du Bình nói, " Các cậu nói đó là cha tôi, nhưng thực ra đó không phải cha tôi đâu."

"Vậy cậu mang chúng tôi tới đây là vì cái gì chứ?"

Muộn Du Bình nhìn Trương Hải Khách, đáp:" Tôi cần xuống tới đây, nhưng tôi quá nhỏ, rất nhiều chuyện tôi không làm được."

"Cậu muốn đến đây làm gì?"

"Không phải vấn đề của cậu.". Muộn Du Bình nói, " Dưới vũng bùn này, có một hành lang như mạng nhện, tất cả đều bị bùn lầy lấp kín, nhưng mỗi một đoạn hành lang lại thông tới một gian phòng, có thể nghỉ và hít thở không khí ở đó. Trong mấy gian phòng ấy đều có đồ mà mấy người cần, mấy người dùng trang bị của người chết kia, đi vào bốn hay năm gian phòng là có thể hoàn thành thử thách."

"Vậy còn cậu?"

"Tôi còn phải xuống sâu hơn.". Muộn Du Bình đáp.