Chương 52: Phát hiện của bọn họ

Chương thứ 6: Phát hiện của bọn họ.

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Trương Hải Khách lúc đó rất mông lung, bản thân di tích có thông đạo, rõ ràng so với tự đào thì càng thêm tiện lợi, Muộn Du Bình đối với nơi này quen thuộc như vậy còn nói lúc đó hắn cũng có mặt ở hiện trường, vậy bùn trong lối đi này hẳn đã được làm sạch.

Nhưng đường đó chỉ có trẻ con mới vào được, một mình hắn có thể làm sạch hết bùn bên trong thì bất khả thi, hồi ấy phải có thêm mấy tiểu hài tử nhà họ Trương cùng hắn làm sạch thông đạo này, chứ không phải chỉ một mình hắn.

Nhưng làm vậy là không hợp với tộc quy của Trương gia, để trẻ con nhỏ tuổi như vậy hạ đấu, việc này trái với luân thường đạo lý.

Vừa rồi Muộn Du Bình có nói qua, cha hắn không phải là người hắn gọi là cha, lời này dường như không chút cảm tình, chẳng hay hắn là một trong những đứa trẻ có cha chết ở dưới đấu, thành mồ côi từ trong bụng mẹ không ai bảo vệ tại Trương gia. Hắn là bị người ta lợi dụng, tới đây làm chuyện không minh bạch.

Trong chuyến đổ đấu này, bất luận là lợi hại thật, thì vẫn luôn có người phải bỏ mạng, Trương gia cũng không phải ngoại lệ, mục đích sinh tồn của những đứa trẻ này so với bọn họ hoàn toàn khác biệt.

Lại nói, Trương Hải Khách thật sự là không quan tâm tới mạng của mấy người đó. Những đứa trẻ đáng thương kia không giống với bọn họ, bình thường chúng sống trong một khuân viên độc lập, do những người khác chiếu cố, bị khép kín trong sân, không cách nào tiếp xúc được. Trương gia mỗi thời kỳ đều có những đứa trẻ như vậy, mấy người trong tộc không có con nối dõi, liền nhận nuôi bọn họ, làm như con ruột mình. Muộn Du Bình không phải là được cha nhận nuôi như vậy, nhưng lại bị cha hắn huấn luyện, đem vào trong cổ mộ để làm những việc như phải tiến vào cái không gian mà người lớn không thể vào được, lấy đồ tuẫn táng ra ư?

Tối tắm, lạnh lẽo, một đứa trẻ tám chín tuổi sẽ phải đối mặt với những điều đó, thảo nào tên nhóc này lại có tính cách như vậy.

Bất kể là nói thế nào, bọn họ vũng không thể chui vào trong cái lối đi này, bên cạnh có người đào đạo động lớn, chắc là về sau dùng để cho mấy người lớn sử dụng.

Hai đạo động này hẳn là hướng tới cùng một chỗ.

Trương Hải Khách lấy đèn pin soi vào, quả thực hướng đi không khác nhau là mấy, liền chui đầu vào đạo động kia mà đi.

Trương Hải Khách có nói với bọn tôi rằng:" Đây là một sai lầm đầu tiên, chúng tôi bò vào khoảng một trăm mét liền nhìn thấy cửa ra, sau khi ra ngoài, chúng tôi mới nhận ra rằng hai thông đạo này thực chất dẫn tới hai lơi nơi bất đồng, chúng tôi đã lạc mất Muộn Du Bình."

Sau khi bọn họ chui ra từ trong đạo động, tiến vào phòng nghỉ thứ hai, cũng là gian phòng thứ tư bọn họ tới được, nơi này đơn sơ hơn trước nhiều, vừa nhìn liền đoán được đây là một tòa miếu thổ địa.

Phòng rất nhỏ, còn có một tầng đất vàng dưới chân, sâu tầm nửa bàn tay, xúc đất vàng lên có thể thấy nền gạch xanh lát đất.

Trong miếu bốn phía đều có tượng Phật, một bức rất giống với Bồ Tát, trái phải hay bên chắc là thổ địa, bên kia là cửa miếu, cửa miếu đã bị phá tan, bùn đất từ trong cửa tràn vào tạo thành một đường dốc, nhưng vì miếu thờ rất kiên cố, bùn đất bị chặn lại ở cửa, không tràn được vào trong miếu thờ, hai bên đều có một pho tượng thần, đoán chừng là đạo giáo, người Trung Quốc dường như là thần thánh gì cũng đều tôn thờ, hệ thống gia phả hỗn loạn.

Trong cái miếu thổ địa có đặt rất nhiều thứ, đều là treo ở trên đỉnh, chi chít chằng chịt, trên mặt đất lại bày các chum nước và một vài thứ linh tinh dùng để nghỉ ngơi, trong chum vẫn có nước, không biết từ đâu ra.

Mọi người cùng tắm qua một chút, xong ngồi vây quanh trên băng ghế nghỉ ngơi, Trương Hải Khách liền thấy ở trên mặt đất bên cạnh có viết cái gì đó. Nhìn bốn phía vết tích băng ghế, nhất định là có người lúc trước ngồi nghỉ ở đây, đã dùng cành cây hay gì đấy mà tiện tay vẽ xuống trước mặt.

Trương Hải Khách vừa nhìn liền nhận ra, đó chính là bản vẽ mặt phẳng của cổ thành, những khu vực đã kiểm tra và chưa kiểm tra được. Khiến hắn có chút bất ngờ là người kia khi vẽ, có kẻ thêm một đường viền bao ngoài tòa thành, đường viền đó nhìn kỹ sẽ phát hiện đó là hình bọ cạp.

Mà trong những chỗ chưa tìm hiểu được, có người lại đặt lên đó một viên sỏi, rõ ràng là chỗ đó chính là nơi mà bọn họ muốn tới.

Đây là phòng nghỉ thứ hai, bọn họ trong quá trình tiếp tục đi vào cổ thành, gặp phải rất nhiều nơi đồ đạc bên trong đều bị đẩy ra, có thể thấy là do đất bị chấn động mạnh tạo thành. Nhưng chuyện gì gây ra chấn động đó? Khi tiến tới nơi này, bọn họ chưa từng có bất kỳ phỏng đoán gì liên quan tới điều này.

"Càng đi vào trong thì khoảng cách với cửa ra càng xa, tất nhiên cũng càng nguy hiểm.". Một người trong mấy đứa nhỏ Trương gia lên tiếng, "Tôi thấy có chút kỳ quái, đây nếu như đúng là chỗ có giá trị kinh doanh như vậy sao không đoàng hoàng mà làm ngay từ đầu, Trương gia chúng ta lợi hại như vậy mấy tên đảo ngũ kia tuyệt không phải là đối thủ, chỉ cần lấy thanh thế gia tộc ở đây mà chiếm lấy, muốn ra thế nào chẳng được chứ."

"Như cậu nói thì Trương gia chính là thổ phỉ rồi còn gì." Trương Hải Khách nói.

"Các cậu thấy trên người có chỗ nào kỳ quái quái không?". Một người khác nói, những người còn lại quay đầu nhìn qua, thấy hắn đang sờ sờ tay, trên tay hắn, xuất hiện rất nhiều ban đỏ.

Hắn gãi nốt ban, nhìn về phía chum nước, "Nước có vấn đề.". Hắn nói.

"Không phải do nước, nước tôi đã kiểm tra rồi.". Một người khác lên tiếng, suy nghĩ một chút sắc mặt liền nghiêm trọng, "Đúng rồi do bùn, bùn kia có vấn đề".

Trương Hải Khách không nói gì, đi về chỗ bọn họ rửa bùn vừa rồi, thấm một chút rồi đưa lên mũi cẩn thận ngửi. Lập tức lên tiếng:" Trong bùn này có thủy ngân."

Trẻ con Trương gia đều mang trên người thuốc giải độc, bọn họ lập tức lấy ra một bình nhỏ bôi lên, một người trong đó lại nói:" Đây không phải một cổ thành sao? Vì cái gì mà trong bùn lầy cổ mộ lại có lẫn thủy ngân vậy?"

Mọi người trong lòng đều trở lên nghi ngờ, trước lại có người ngứa tới mức ngã lăn xuống đất, tên nhóc bên cạnh vội đi đỡ hắn dậy, liền thấy hắn không ngừng run lên, trên tay ban đỏ không chỉ không giảm đi mà còn càng thêm nghiêm trọng.

"Chúng ta đều không có chuyện gì, vì sao hắn lại có phản ứng mạnh vậy?". Người đỡ hắn hỏi.

Trương Hải Khách đưa ngón tay vào trong cổ họng người kia, dùng sức móc, bùn trong cổ họng lập tức phun ra.

"Hắn vừa uống vài ngụm nước bùn, cho hắn dùng vài hớp lòng trắng trứng đi, để hắn rửa ruột."

Có thể kỹ năng bơi lội của tên nhóc này không tốt, vừa lặn liền uống ngay vài hớp bùn, để không phải mất mặt hắn cứng rắn chịu đựng không nhổ ra, vậy mà hắn cũng nuốt được.

Bản thân nước bùn đã có mùi cực kỳ khó ngửi, nôn ra còn lẫn cả dịch dạ dày, trong lúc nhất thời bốc lên mặt vài ngườ liền có chút tái mét. Một trong số đó đi lấy lòng trắng trứng cho hắn uống, Trương Hải Khách lập tức xúc ít đất lấp đi cái đống dơ bẩn vừa rồi, xéng vừa xúc xuống bỗng phát hiện, trong đống bùn nôn ra kia có cái gì đấy đang ngọ nguậy. (í ẹ :( )