Chương 55: Nhanh chóng xuất phát

Chương thứ 9: Nhanh chóng xuất phát

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Xin cho phép tôi miễn ghi lại những chuyện không cần dài dòng này, từ lúc tôi đồng ý với Trương Hải Khách tới khi bốn người chúng tôi xuất phát là cách hai ngày, tiếp đó chúng tôi bước vào Tuyết sơn, cứ đi liên tục, sau hai tuần, chúng tôi đã tới được ven hồ băng Khang Ba Lạc kia.

Phong cảnh rất đẹp, với những núi tuyết, trời xanh, mây trắng, nhưng tôi thực sự không có tâm trạng để thưởng thức những điều đó, trong giây lát chúng tôi tiến vào trong hồ băng, chút xúc cảm vừa rồi cũng đã bị tiếng lên đạn của Bàn Tử phả hủy sạch.

Chúng tôi tổng cộng có bốn mạng. Bàn Tử, tôi, Trương Hải Hạnh và một gã người Đức thấp lùn nhìn như lính đặc công. Gã người Đức đó nói tiếng Trung rất sõi, và hắn nói với tôi rằng mình tên là Von. Dịch ra nghĩa là Phùng. Còn vì sao hắn lại lùn thì là do Bàn Tử yêu cầu một người thấp cùng đi, Bàn Tử giải thích là nếu đem theo một người Đức cao lớn, nhỡ chẳng may hắn bị thương thì chỉ có thể chặt làm đôi mà khiêng về thôi.

Vì vậy, tôi gọi hắn là "Nấm Lùn", còn Bàn Tử lại gọi là Đại Phân (cục phân lớn :D ), Trương Hải Hạnh là nghiêm túc nhất, vẫn gọi hắn là Phùng. Người Đức thì rất ít khi nói chuyện, trừ những lúc cần thiết. Còn gã này thì không giống thế, hắn rất giỏi thích ứng với tình hình, suy nghĩ một cách nhanh chóng, nhưng dọc đường vừa qua, tôi và Bàn Tử đều nói rất ít, thành ra hắn cũng không thể trao đổi được gì.

Không có tâm trạng để nói chuyện. Đường thực sự rất khó đi.

Trước khi tiến vào hồ băng, chúng ta vẫn còn cách hồ khoảng ba km, Bàn Tử và gã người Đức bắt đầu mang súng ra lau, bôi lên trên tất cả bộ phận một lớp dầu chống đông, sau đó lại dùng dầu lau hết mấy viên đạn, rồi nhét lại đồ vào túi.

Trong bút ký của Muộn Du Bình có viết, bề mặt tuyết tại khu vực này có chút kỳ lạ, chúng tôi cảm thấy phải cẩn thận.

Chúng tôi bước vào hồ băng. Trên đường đi, tôi không hề gặp phải trở ngại gì, chỉ là ở sát bờ hồ có thấy một con hươu chết tới đông cứng trong băng. Bị ăn tới mức chỉ còn lại đầu và khung xương.

Dọc đường đi chưa từng thấy qua chuyện nào như vậy, đó cũng không phải loài hươu sống trên cao nguyên.

Bàn Tử giơ súng lên. Nhìn xung quanh một màu trắng xóa, sau đó nói: "nhìn cái đầu kìa, cậu xem, có những vết đạn ở đó, có người ở dưới chân núi đã bắn vào cái đầu nó."

"Ăn tới mức này, là con gì được." Trương Hải Hạnh hỏi Phùng.

"Không phải nói nó là một con gấu sao?"

"Làm gì có con gấu nào lại ăn tinh tế như vậy. Gặm quá sạch sẽ, nếu đúng thì nó phải có chỉ số IQ rất cao đấy." Phùng đáp, hắn dùng báng súng gõ một cái vào xác hươu đông lạnh, "Cũng không thấy dấu răng, nếu không tôi đã có kết luận ."

"Uầy, lợi hại vậy, chỉ cần nhìn mấy khúc xương cũng biết con gì gặp sao. " Bàn Tử nói.

"Ngài Phùng đây có học vấn về động vật học đấy." Trương Hải Hạnh nói, " Người ta là một giáo sư mà."

"Tôi cũng có học vấn." Bàn Tử nói: "Bàn gia tôi một khi xuất hiện, không gì không lý giải được, ngài là phó giáo sư, tôi cũng là phó giáo sư"

"Đừng nói linh tinh nữa được không," Trương Hải Hạnh nhìn mà không lấy làm bất ngờ, cô châm một điếu thuốc rồi rút vũ khí của mình ra, là một cây nỏ được giắt trong bao khoác sau lưng, nhìn tôi liếc sang, cô ấy nói: "Lão nương ghét nhất mang theo cái gì gây ra tiếng động, có cái này im lặng. "

"Tốc độ của nó là bao nhiêu?"

"Nhiều kẻ địch thì đành dựa vào mấy người, nếu chỉ có một mục tiêu, lão nương chưa từng dùng tới mũi thứ hai."

"Ai da, cái kiểu mạnh miệng này cũng chỉ Bàn Tử tôi mới có thể đối đáp lại được, lão bà bà thối kia, cô biết Bàn gia tôi bắt đầu nghịch súng từ khi còn mặc quần yếm không, lời này nói trước mặt tôi cũng không nể mặt tôi -"

Bàn Tử đột nhiên im lặng, bởi vì lúc đó chúng tôi cùng thấy trong hồ băng, có một cái bóng đen bơi qua gần sát với lớp băng dưới chân chúng tôi.

Cái bóng lớn, di chuyển rất chậm, nhìn giống như một con báo, chứ không phải là một con cá vừa từ từ bơi qua chân chúng tôi. Bàn từ và tôi đều nhìn thấy, Phùng và Trương Hải Hạnh sau đó cũng thấy, chúng ta lập tức bất động.

Băng rất dày, dày tới mức hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ chi tiết nào bên dưới, chỉ có thể thấy loáng thoáng hình dạng của vật đó.

Ba phút sau, vật kia bơi qua dưới chân chúng tôi, lặng im không một tiếng động, nếu không nhìn xuống chân, hẳn là sẽ không cảm thấy bất cứ điều gì cả. Tôi bắt đầu thấy Phùng có chút run lên, miệng súng nhắm xuống của bề mặt băng dưới chân.

Bàn Tử ở cạnh hắn, ngay lập tức nắm lấy khẩu súng trong tay gã, tôi thấy ngón tay Phùng đã đặt vào cò súng, Bàn Tử nếu không nhanh tay đè lại, hẳn là súng đã nổ rồi.

Phùng vẫn chưa ngừng run rẩy, cũng may hắn đã hoàn toàn bị dọa tới sợ ngu người, nên không có làm thêm hành động gì khác. Bàn Tử cũng bất động cho đến khi vật kia rời đi.

Khi thứ bên dưới biến mất, bốn người chúng tôi nhìn nhau, Bàn Tử giật lấy khẩu súng trong tay Phùng rồi khoác lên lưng mình.

Phùng nhìn về phía Bàn Tử, anh ta nói: "Xin lỗi, đồng chí Đại Phân, ngài tốt nhất không nên cầm súng."

Trương Hải Hạnh nhìn Bàn Tử, lên tiếng: "Người này không tới lượt anh quyết định."

"Đây là hồ bãng, và nếu vừa rồi anh ta nổ súng, chúng ta đề chết cả rồi, nếu rơi xuống hồ tôi lại phải cởi sạch quần áo cô rồi liều mạng mà xoa lên người cô, may ra mới có thể cứu cô một mạng." Bàn Tử nói: "Nhìn trạng thái của anh ta giờ xem, súng kia đặt trên người tôi vẫn là đáng tin cậy hơn. "

Trương Hải Hạnh nhìn Bàn Tử, bật lại : "Ngay cả nếu lời của anh là đúng, quyết định vấn đề vẫn là do tôi."

Bàn Tử nhìn tôi, rồi nhìn Trương Hải Hạnh, dường như cảm thấy có gì đó không hợp lý. Tôi cũng là một chút ngạc nhiên, mặc dù dọc đường Trương Hải Hạnh đều tỏ ra rất mạnh mẽ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận thấy rằng cô ta có vẻ là rất quan tâm tới chuyện này.

Hai người giằng co một lúc, cho đến khi Bàn Tử thở dài, đưa lai súng cho Trương Hải Hạnh: "Được rồi, Bàn gia tôi kính lão đắc thọ." :D

Trương Hải Hạnh khoác súng lên lưng, lại quay ra an ủi Phùng, Bàn Tử liền nhìn tôi bằng vẻ mặt xong cmn rồi.

Sắc mặt Phùng tái nhợt đi, cũng không có bất kỳ bác bỏ hay phản kháng nào cả.

"Bà này phải ãn thua bằng được mới chịu, vào thời điểm này, ai làm người quyết định đâu còn quan trọng." Bàn Tử lấy khẩu súng của mình ra, xong bỏ vào sau ba lô trên lưng.

"Sao vây? Anh đang dỗi đấy à?"

"Vô dụng. Cầm cho thêm can đảm thôi, cô cũng thấy cái thứ trong nước kia kích thước nó to như vậy, với thể trạng của nó đạn đủ xài sao."

Tôi nghĩ cũng rất có lý, nhưng chúng tôi đang ở trên hồ, băng rất dày. Tôi vẫn không rút vũ khí ra, vì nghĩ mấy người bọn họ đều cầm rồi, tôi chắc không cần nữa, và bây giờ nhìn vào Phùng như vậy, cũng biết gã này về cơ bản là không đáng tin cậy.

Bàn Tử ném chủy thủ cho tôi, tôi lật tay đặt ở chỗ dễ rút ra nhất. Trương Hải Hạnh đi tới nói: " Chúng ta phải nhanh chóng đi qua hồ băng này, các người đừng có mà cản trở"

"Được rồi." Bàn Tử, "Sư thái mời đi trước."

Tôi liếc mắt trừng Bàn Tử, thầm nói quan hệ vốn không lấy gì làm hòa thuận rồi thì anh cũng đừng có khiến tôi phải châm ngòi góp gió vậy.

"Chúng ta đi thẳng tiếp. Điểm đến là cửa núi phía trước kia. Dùng tốc độ nhanh nhất mà qua, cố gắng đặt chân thật cẩn thận." Trương Hải Hạnh chỉ về xa xa.

Tôi và Bàn Tử nhìn theo hướng Trương Hải Hạnh chỉ, ngay lập tức tôi cảm thấy không ổn, Bàn Tử lên tiếng : "Chúng tôi không hiểu rõ tình hình, cứ đi từ giữa hồ như này qua, nếu có vấn đề gì thì không có cơ hội để quay lại đâu."

"Trương gia chúng tôi có một nguyên tắc, rất nhiều nơi trông thì nguy hiểm, nhưng trong thực tế nó lại là nơi an toàn nhất, không nên để phán đoán bề ngoài khiến cho mê hoặc" Trương Hải Hạnh nhìn về phía Phùng, người này về sau có hơi chậm lại một chút, tiếp : "Vật vừa rồi chắc chỉ là một loài cá sống trong hồ băng, hình thể có vẻ lớn, chắc là do sống ở đây mấy chục năm qua, bọn chúng sẽ không kiếm được thức ăn ở giữa hồ nên chắc chắn chúng sẽ ngoi lên gần mép bờ kiếm ăn, vì thế mà giữa hồ ngược lại sẽ tương đối an toàn"

Trương Hải Hạnh nhìn Bàn Tử, Bàn Tử và nhìn tôi, tôi suy nghĩ một lúc, trong lòng vẫn còn chưa rõ ràng lắm.

Nhìn hai chúng tôi không làm ra vẻ chuẩn bị xuất phát, Trương Hải Hạnh nói: "Sao vậy, các người có ý tưởng khác sao?"

"Tôi cảm thấy không ổn lắm." Tôi nói.

"Thiên Chân của chúng tôi đã cảm thấy nơi kia không ổn, vậy chúng tôi kiên quyết không đi," Bàn Tử nói, "Đồng chí Thiên Chân đây nổi tiếng với tài khai quan tất có xác chết vùng dậy."

"Các người định gây rắc rối phải không?"

"Tiểu thư à, cô đã từng đến nơi này rồi sao?" Tôi nhìn cô ấy, Trương gia ở hải ngoại quen làm kinh doanh, gần như là hoàn toàn không có tư tưởng cẩn trọng như của Muộn Du Bình.

"Những chuyện nguy hiểm mà tôi từng thực hiện, so với của hai người cộng lại còn nhiều hơn nữa."

"Đó là, tuổi cao thì nhiều thôi." Bàn Tử nói.

Trương Hải Hạnh bất mãn nói : "Trương gia có thể tồn tại cho đến nay, không phải ngẫu nhiên, các quy tắc hành sự của chúng tôi nhằm mục tiêu lớn nhất là tồn tại, mấy người đừng đánh giá thấp trí tuệ tích lũy từ đời tổ tiên Trương gia."

Tôi thở dài, nhìn mặt hồ, thực sự cũng muốn cứ như vậy mà đi cùng cô ấy, nhưng trong lòng tôi cảm giác không thoải mái càng lúc càng rõ ràng hơn, cuối cùng tôi ngừng giây lát, nói:" Tôi trước đây là một kẻ đặc biệt sùng bái những người sáng suốt như cô, nhưng giờ đây tôi bắt đầy tin tưởng vào bản thân hơn. Đối với những chuyện ở đây, mấy người chúng tôi không có được thân thủ hay tốc độ phản ứng như của cô, cô có từng nghĩ rằng, sự thông minh của mình cơ bản là do được đúc rút qua nhiều năm rèn luyện, mà chúng tôi có thể sống tới giờ, không phải là đem cái đầu óc bé nhỏ của mình ra để đùa giỡn, tiểu xảo hay là tiểu kê tặc (trộm gà) gì gì đâu. Cô dùng tiêu chuẩn của cô áp đặt yêu cầu lên chúng tôi, vậy là không công bằng."

Bàn Tử cũng châm thuốc, nhìn Trương Hải Hạnh đang cứng họng ở đằng kia, mặt đỏ rần, anh ta nói:" Sư thái à, tôi biết cô trước đây chắc chỉ huy rất nhiều nhóm người lợi hại, hai chúng tôi vừa đần vừa yếu lắm, nếu không, hay cô và phó giáo sư kia cứ đi trước đi, tôi và Thiên Chân của tôi sẽ leo từ bên viền núi kia tới."

"Con vật vừa rồi, cũng sống trên mặt đất kia đấy.". Trương Hải Hạnh nói, "Cậu nhớ kỹ đi, trong bút ký cũng ghi lại."

Bàn Tử vỗ vỗ súng:" Trên đất liền, chúng tôi chưa chắc đã sợ nó."

Nói tới đây cũng không còn gì để bàn nữa, Trương Hải Hạnh và Phùng đi giữa hồ băng, tôi và Bàn Tử lại đi theo con đường mà chúng tôi vừa chọn.

Sau khi tách ra, Bàn Tử liền mắng: "Cái quái, cậu nói thế có phải quan liêu không chứ? Một đứa con gái mà đòi chỉ huy Bàn gia tôi đi đâu sao, mơ à."

Tôi nói:" Bọn họ đã là một thế lức rất mạnh trong thời gian quá dài."

Nhìn kế hoạch của bọn họ là có thể thấy được nhóm Trương gia nhân này khinh địch và tự cao tự đại lắm rồi. Đương nhiên, nếu là tôi của ngày trước, những mánh khóe đó của bọn họ cũng đủ để tôi chỉ biết trân trố mà đứng nhìn, tôi thực sự đã thay đổi nhiều rồi. Trước kia tôi sùng bái thần thoại, giờ tôi chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra kẽ hở từ trong những truyện thần thoại kia.

Chúng tôi lên đạn, nhìn Trương Hải Hạnh bọn họ đạp băng mà đi, tôi nói:" Chúng ta làm vậy có tính là vô trách nhiệm không?"

"Người ngoan cố như vậy, cậu có muốn phụ trách cũng không được.". Bàn Tử khuyên giải, sau đó vỗ vỗ tôi, "Bàn gia tôi trong thời gian này đã nghĩ thông suốt rồi, con người ta đâu thể thay đổi vận mệnh do người khác phụ trách chứ, ai cũng không phải là thượng đế mà."

Hai người chúng tôi đi dọc theo bờ hồ, so với con đường của bọn họ thì xa hơn rất nhiều, đi cũng không dễ dàng. Chúng tôi cũng chẳng giận gì, bước thấp bước cao mà đạp lên tuyết đi về phía trước, xa xa thấy bọ họ đã sớm bỏ rơi chúng tôi lại phía sau.

Đi không biết bao lâu, bọn họ đã tới nơi rồi còn chúng tôi thì phải xa xa không biết lúc nào mới tới nữa, Bàn Tử nói:" Đồ đàn bà thối, lần này chắc cô ta sẽ nói chúng ta chết mất."

"Cũng tốt.". Tôi nói, "Anh cũng không muốn bọn họ bị cái gì mà chết, chúng ta cũng ngu thật, nhưng mọi người cùng bình an là tốt rồi."

Bàn Tử nói:" Không có gì quá đáng, nhưng bị chút gì cũng tốt mà, trượt ngã hay gì gì đấy cũng được."

Trương Hải Hạnh thân thủ vô cùng tốt, nghĩ tới đi cân bằng trên băng và phản ứng của cô ta hơn xa chúng tôi, muốn cô ấy ngã thì rất là khó, gã người Đức kia cũng tương đối vững vàng, xem ra là cũng có đôi giày rất khá.

Lại đi một đoạn, chúng tôi bên này cũng không phát sinh chuyện nguy hiểm gì, cuối cùng khi sắp tới được chỗ mấy người Trương Hải Hạnh, Bàn Tử uể oải không còn nhuệ khí nữa. Bỗng nhiên, tôi phát hiện có gì đấy không đúng, tình hình bọn họ bên kia hình như có biến.