Chương 70: Thay đổi cách nghĩ

Chương 24: Thay đổi cách nghĩ

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Tôi xoa xoa mặt mình rồi nhìn Bàn Tử nói:" Chúng ta phải thay đổi cách tư duy ở đây."

Bàn Tử cũng nói:" Mau thay đổi, cậu cứ làm gì thì làm còn tôi trước nhất vẫn phải xem xét lại tâm trạng đã, cậu tự mà thay đổi suy nghĩ của mình đi."

Tôi tiếp:" Giờ chúng ta phải cân nhắc một lượt dựa trên tất cả mọi thứ, từ chính kinh nghiệm trước đây của chúng ta, những sự việc chúng ta đã từng trải qua, phải đem chúng liên hệ với hiện tại, hi vọng tất cả chúng đều kết hợp lại thành một tổng thế, đúng vậy không?"

Bàn Tử gật đầu, nói chẳng ai lại muốn vào đây một thời gian dài như vậy, chuyện ở nơi này với những sự tình phát sinh trước đây của chúng tôi không có vấn đề gì cả, Tiểu Ca chẳng qua chỉ như tới đây nghỉ hè rồi tiện tay trừ hại gì đó thôi.

Tôi nói:" Vậy chúng ta sẽ bỏ qua vô số chi tiết, có rất nhiều truyện trong lúc đó sẽ hình thành mối liên hệ, ví như là tôi thấy ở đây có rất nhiều cái khung, liền sẽ nghĩ tới việc có phải nơi này trước đây nhìn giống như một khối vẫn thạch không. Như vậy là ngay lập tức đem suy nghĩ của tôi nối lại từ A đến Z, trong quá trình đó lại phải trải qua thêm ít nhiều chi tiết nữa, do đó mà chúng ta sẽ hình thành một cách thức tư duy đơn giản vô cùng không hữu ích, hay- bời vì Z như vậy rồi nên A cũng phải như vậy."

"Cậu này, cậu là sinh viên đại học rồi còn Bàn gia tôi vẫn chỉ là con nghé.". Bàn Tử đáp, "Cậu có thể nói tiếng người được không, cậu nói như vậy thì ai có thể nghe hiểu chứ?"

"Tôi lấy một ví dụ nhé.", Tôi nói, "Nếu như nghĩ ngược lại, những lỗ hổng trên vẫn thạch ở dưới thành cổ Tây Vương Mẫu kia là do con người đào ra, không phải là tự nhiên hình thành, vậy những đồ án ở đây sẽ hoàn toàn không phải là để biểu thị những lỗ hổng, mà nó lại dùng để biểu thị- bản đồ những nơi cần được đào ra."

Bàn Tử nhíu mày, tôi tiếp tục nói:" Đây chỉ là một ví dụ mà thôi, nhưng điều đó nói cho tôi biết rằng theo như vấn đề chúng ta lo lắng thì sẽ tuyệt đối không có kết quả, nhất định phải vứt bỏ hết những kinh nghiệm quá khứ của bản thân, bắt đầu lấy nơi đây làm xuất phát điểm để suy nghĩ vấn đề, có làm thế chúng ta mới không đi chệch được."

Bàn Tử rõ ràng nghe khó hiểu lắm, nhưng anh ta vẫn nói:" Cậu nghĩ đối với cậu thì giờ phải làm sao, cái gì mới là xuất phát điểm của bản thân chứ?"

"Từ những chuyện thực sự phát sinh bắt đầu tiến hành suy đoán.". Có vẻ tôi đã rơi vào trạng thái thuyết giáo, "Những sự kiện đã phát sinh của chúng ta bây giờ không nhiều, chỉ có thể cơ bản xác định được chính là máu của tôi có thể chảy trong đồ hình dưới kia, hình thành một bản đồ có quy luật. Như vậy nói cách khác, người điêu khắc những hoa văn này đã dùng những kỹ thuật đặc thù, có thể dùng hiện tượng này để thực hiện. Ít nhất thì người điêu khắc ra những hoa văn này có chút ít hiểu biết đối với máu, thậm chí còn thâm sâu hơn so với chúng ta."

"Đồng ý, nhưng mà nói vậy cũng là vô ích." Bàn Tử đáp.

"Ai là người có nhận thức với máu thâm sâu hơn chúng ta? Chúng ta lấy đâu ra khái niệm máu như vậy ?". Tôi chỉ chỉ lên vết thương của mình, "Trương gia Tiểu Ca, không thể nghi ngờ, những đồ án này và Trương gia có quan hệ với nhau."

"Máu này cũng không nhất định phải là Trương gia mới có đâu, cậu cũng có mà. Cậu không phải họ Ngô sao? Vậy điều này đã thấy có vẻ chệch rồi."

Bàn Tử nói cũng có lý, tôi thở dài, thẩm nói: hiện giờ chúng ta đã biết mình có một phương hướng để lần theo rồi, chính là cái thứ máu kỳ lân này rốt cuộc có bao nhiêu lai lịch, đặc tính của nó là gì, vì vậy chúng ta có thể tiến hành suy đoán lại lần nữa. Tôi nghĩ Trương Hải Hạnh chắc sẽ biết được ít nhiều, để tới đây hỏi cô ấy xem.

Bàn Tử lại nói:" Còn gì nữa không, cách giải thích của cậu chỉ có vậy thôi sao, nói vậy cũng bằng thừa à."

Tôi tiếp:" Ngược thêm chút nữa, chỉ có người trên mình mang máu kỳ lân đi vào bên trong cái động này mới có thể hiểu được những tin tức mà những hoa văn ở đây biểu thị, có thể nói những hoa văn này có tác dụng để nhận thức được không?"

"Đồng ý."

"Nhưng mà nhật thức như thế, chúng ta có thể dùng thêm các kỹ xảo, nói ví như là hoàn toàn có thể làm một cái cơ quan chỉ bằng chậu rửa mặt thôi, vậy vì sao hoa văn nơi này phải trả rộng hết cả sơn động? Công trình như vậy tất nhiên phải có kèm theo lý do hỗ trợ rồi."

"Cậu không phải từng nói cổ nhân có rất nhiều hành vi không rõ lý do sao? Có lẽ là họ muốn quảng cáo rùm beng rằng bản thân có trình độ công nghệ cực cao!"

"Hành vi như vậy giống với việc lấy lòng người thống trị, nói ví như lăng Tần Thủy Hoàng xây lên chính là vì muốn lấy lòng hoàng đế, bản thân thợ thủ công sẽ không làm ra một thứ khoa trương tới vậy, rất nhiều đại sư chạm khắc ngọc đã sáng tác ra những tác phẩm tuyệt mỹ, nhưng cho dù là chính kỹ thuật đẳng cấp của mình, bọn họ cũng chỉ cần làm nó trong phạm vi năng lực có thể, hơn nữa cũng nhất định sẽ không cần hoành tráng như thế nữa. Những hoa văn này được làm sâu trong ngọn núi như vậy, tất nhiên không phải là do một người làm mà thành, cả nhóm người có tay nghề tinh xảo bậc nhất mới có thể làm ra được, mục đích nhất định là để lấy lòng người nào đó."

"Nhỡ đâu tất cả những người ở đây hoặc là chủ của những thợ thủ công này, là một người thích làm ra những đồ hình phức tạp thì sao?". Bàn Tử tổng kết, "Có lẽ nói là thiết kế như vậy có công dụng thực sự của nó. Cậu chờ cho một chút, lão tử có chuyện cần nhớ."

Bàn Tử theo chủ chương ghi chép, vì thế mà anh ta lấy ra quyển số kia bảo tôi nói lại những khả năng để viết xuống, một suy luận tới đây chia làm hai phương hướng.

Tôi nói tiếp:" Nếu như là sở thích cá nhân thì trên đời này có rất ít người thích đến chỗ này, sau đó sáng tạo ra một căn phòng tinh xảo, rồi lại rời đó đi, cho dù có người như thế thì cũng không chắc rằng lúc đấy hắn có đủ thực lực và tiềm năng làm như vậy. Do đó chúng ta có thể suy đoán được rằng người này xây lên nơi đây chắc chắn không phải để chơi, nơi này được xây lên hẳn là phải có tác dụng với hắn, hơn nữa hắn cũng nhất định sẽ thường xuyên lui tới, thậm chí còn ở lâu dài bên trong."

Nói tới đó, tôi và Bàn Tử đều quay đầu nhìn về chỗ cái xác lột kia.

"Bingo, chính là cái thứ này?"

"Không hẳn, vì cái thứ bị khóa ở đây đều đã biến thành da rồi.". Bàn Tử nói, " Hoàng Lão Tà còn phải đem vợ mình đi đông lạnh nữa là, thứ khóa này có thể là một nhà tù tinh xảo, nơi này có một tên địa chủ đặc biệt biếи ŧɦái thích nhốt người của hắn ở trong này ngày ngày tới xem kẻ đó chết vụn ra."

"Thực tế thứ ba đó là khối thi thể ở đây có trạng thái rất không bình thường, xác chết thường không phải như vậy. Có hai khả năng: một là người này vốn dĩ đã không bình thường, một loại khác đó là người này bị người khác tác động vào nên mới bắt đầu trở nên không bình thường."

"Đó vẫn không có cách nào chứng minh được, dù cho chúng ta có tìm được khối thi thể đó, cũng không biết biến hóa như thế cần bao lâu mới phát sinh, tôi thấy khối thi thể này ở đây đã một thời gian cực dài rồi. Hơn nữa, lúc ấy nơi này chỉ toàn bùn là bùn, thứ chất nhầy màu đen đó có phải là nguyên nhân hòa tan thi thể kia không, chúng ta cũng không biết được."

Tôi gật đầu, chợt phát hiện khi phân tích người này tôi lại nảy sinh ra một kết luận:" Bùn nhão kia là từ đâu tới? Nơi này có bất kỳ chỗ nào để đổ bùn vào sao?"

Bàn Tử lắc đầu, trên thực tế loại bùn như vừa rồi không phải là bùn thực sự, nó giống như một thứ quan dịch (dịch trong quan tài), mà chúng tôi từ lúc đi vào đây thì không thấy ở bất cứ nơi nào có chứa cái thứ này, ở đây cũng hoàn toàn đóng kín. Nói cách khác là những bùn nhão này bản thân nó được đổ vào từ lúc người ta xây lên, bất kể đó là cái gì thì nó nhất định đã được rót vào trước khi người ta cho đóng cửa Thanh Đồng lại rồi mới phong kín.

Mấy cái nguyên nhân để làm vậy bao gồm, thứ nhất là vì nơi này từ lúc xây lên đã không thể tiến vào được lần nữa. Chí ít thì muốn đi vào là điều vô cùng không dễ dàng. Vì vậy nó không phải là xây để dành cho việc thưởng thức. Đó là thứ nhất.

Thứ hai, những hoa văn này hoàn toàn sẽ bị bùn nhão bao trùm, vì thế không thể xem xét kỹ càng được. Giống như chứng mình điều thứ nhất. Tại sao người ta lại đổ bùn vào trong này? Đây là một nơi để chứa bùn sao? Tại sao lại xây ra một nơi tuyệt mỹ như thế này chỉ để chứa bùn chứ? Nếu như đây là một nơi chứa bùn thật, vậy rất rõ ràng là những hoa văn bên trong tất nhiêu đối với việc chứa đựng kia phải có chút hỗ trợ, nếu không chẳng cần phải xây lên một kho hàng cầu kỳ như vậy.

Trong lịch sử Trung Hoa dân quốc chưa từng có ai phải ép người xây dựng một cái kho hàng thế cả.

Nhìn từ bất kỳ một phương diện nào thì đều thấy những bùn nhão này không phải là vì để chứa mà tồn tại, chúng phải có một mục đích phục vị gì đó ở đây.

Thứ ba là nơi này có một khối thi thể xảy ra biến hóa vô cùng kỳ quái, mà bốn phía thi thể lại thiếu kế những cơ quan.

"Đây là một tòa cổ mộ.". Tôi vỗ trán một cái, nói, " Trời ạ, đây là một khu mộ."

Không gian khép kín, hoa văn bên trong vô cùng tinh xảo, có một khối thi thể và bốn phía bày trí cơ quan.

Ở một mức độ nào đó, đây chính là một khu cổ mộ.

"Những bùn nhão này là quan dịch sao?". Bàn Tử hỏi, " Để bảo hộ cho khối thi thể này mà đi đổ quan dịch vào ư? Vậy chủ mộ này tại sao lại muốn đem mình khóa lại?"

Tôi hít một hơi khí lạnh, đáp:" Táng không phải là khối thi thể này, cái chính là để táng thứ bên trong nó kia, đây là một quan tài bằng người. Có ai đó đã đem thi thể thật sự nhét vào trong cơ thể này."

"Vậy cũng không cần khóa- cái đệch, chẳng lẽ...". Bàn Tử nhảy dựng lên, "Lúc nhập liệm cái quan tài người kia vẫn còn sống sao?"

"Bọn họ đem một vật chết nhét vào trong bụng người sống, sau đó khóa chặt ở đây, đổ bùn nhão vào, chặn kín nó lại, làm một cái quan tài người sống như vậy để làm gì chứ?"

Đương nhiên là vì cái vật chết kia.

Nhưng mà khối thi thể này hiện tại chúng tôi thấy đã trống không, thứ trong thân thể nó đã biến mất.