Chương 77: Đối phó với nó

Chương thứ 31: Đối phó với nó

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Phùng lùn nói cho tôi biết, có thể coi như đó là một cơ hội để biết vì sao công ty bọn hắn lại phải mua lại công ty Cầu Đức Khảo, hết thảy đều phát sinh trên một chuyến tàu buôn ở Đức. Lúc đó công ty bọ họ có một món hàng ngầm cần đi qua con đường này để vào được cửa khẩu, hắn là kế toán đi trước để tiến hành kiểm kê.

Nhóm hàng hòa này, được giấu trong hai mươi bốn chiến rương, lúc mở ra quan sát, hắn mới phát hiện hóa ra đây là hai mươi bốn cỗ quan tài đá.

Người bán hàng là công ty Cầu Đức Khảo, những hàng hóa này là vật thế chấp tài sản trong cuộc doanh thương. Nói trắng ra là công ty Cầu Đức Khảo mượn công ty Đức này bốn bài mục khảo thí, kết quả là có sự cố xảy ra, không cách nào thanh toán chi phí nên mới phải dùng những cỗ quan tài đá này để gán nợ.

Sự tình chắc xảy ra vào đêm trước khi công ty Cầu Đức Khảo phá sản, lúc mà công ty không thể trả được nợ.

Mấy người của Phùng lùn kiểm tra quan thạch, khe của quan không có bất kỳ một vết tích nào cho thấy trước đây nó từng bị cạy mở, điều này làm hắn thấy rất hài lòng, về phần vật gì có bên dưới, thế chấp được hay không thì cũng như đánh cuộc, còn phải xem may mắn thế nào.

Mấy cỗ quan tài đá này là của chuyên gia mà bọn họ phân bố bên Trung Quốc lựa chọn, khi khai quật cơ bản là cũng không phát sinh chuyện gì. Vì vậy mà bọn họ cho người mở chúng ra, mấy quan tài trước thì đều dễ dàng, mãi cho tới quan thứ mười sáu, tất cả mọi người đã thả lỏng. Kết quả quan tài cạy được một nữa bọn họ mới phát hiện bên dưới có một lớp được bọc trong thanh đồng, lại không có cái gì bên dưới cả.

Bọn họ cho rằng đây là một quan tài rỗng, nhưng đang lúc bọn họ muốn chui vào để tìm tòi cho kỹ, đồ vật bên trong lại tự nhiên bò ra.

Tình huống giống với vừa rồi, thứ ở bên trong- chui ra khỏi bọc thanh đồng, giây lát liền xuất hiện hình dạng trong không khí.

Hậu quả ở đây cũng không phải nói tới, Phùng lùn nói đây nhất định là Cầu Đức Khảo cố ý sắp xếp, bọn họ cho tới giờ chưa từng gặp qua chuyện như vậy.

Sau đó bọn họ lại bắt đầu nghiên cứu cái bọc Thanh Đồng trong thạch quan, theo như hoa văn bên trên thì có thể suy đoán ra rất nhiều thứ, lúc đó mới bắt đầu chuẩn bị thu mua tài sản còn thừa của Cầu Đức Khảo.

Các nguyên nhân trong chuyện này khẳng định là vô cùng phức tạp, nhất thời tôi cũng không có hứng thú mà nghe tới, nhưng Phùng lùn có kể cho chúng tôi một vài nguyên nhất xuất phát. Tôi hỏi hắn:" Nói như vậy, các anh lần này mang theo tư liệu tới, các anh biết sẽ gặp thứ đó ở đây?"

"Cũng không phải đúng hoàn toàn, trên đường chúng tôi bổ sung thêm đầy đủ tư liệu, sửa lại rất nhiều vấn đề mà bản thân trước đây chỉ mới dự đoán. Đương nhiên, khi tôi thấy bức hình Diêm vương kỵ thi, chúng tôi liền biết mình có thể sẽ gặp phải cái gì."

Bàn Tử nạp xong hết đạn rồi tiếp tới lựu đạn buộc vào dây lưng bên hông, làm như vậy anh ta có thể đứng lên tương đối tiện, Bàn Tử lại hỏi Phùng lùn:" Được, nếu là như vậy, mấy người đã đυ.ng phải cái kia, có phải cuối cùng nó đã bị mấy người gϊếŧ rồi không?"

Phùng lùn gật đầu:" Chỉ cần có thể khiến nó ra khỏi khu vực Thanh Đồng, nó sẽ bị thương tổn."

Bàn Tử nhìn lựu đạn rồi đáp:" Có thể gây thương tổn cũng chưa chắc đã nặng tới mức phải chết, mục đích của chúng ta không phải là gϊếŧ chết nó, xem có thể đem nó kéo ra ngoài này không."

Tôi hỏi:" Dùng cái gì để dẫn? Lẽ nào chúng ta đi tới trước cửa kia khiêu chiến? Hơn nữa thứ này vừa thò ra ngoài sẽ rụt trở vào ngay, có phải nó biết mình không thể ra khỏi cửa động kia không?"

Bàn Tử đáp:" Cậu còn nhớ chuyện bọn họ kể về Tiểu Ca trước đây không? Tiểu Ca trong miếu lạt ma, đυ.ng phải một nữ nhân đã bị cắt đứt hết tay chân, bọn họ nói là dùng nữ nhân đó để cúng tế, tuy rằng tôi không biết mục đích của người Khang Ba Lạc là gì, nhưng rõ ràng là bọn họ đã dùng nữ nhân kia làm mồi."

Bàn Tử nói xong liền nhìn sang Trương Hải Hạnh, tôi nói:" Không được đâu, dù sao cũng là một mạng mà."

Bàn Tử nói:" Luôn có một biện pháp vẹn cả đôi đường.". Anh ta ra hiệu, "Ở đây một lúc mà tâm tình cũng méo mó cả đi, tôi làm cách nào đó để xử lý Trương Hải Hạnh rồi đem đi ứng phó với cái thứ kia, các anh đi theo hỗ trợ."

Trong truyện Tiểu Ca trải qua, lạt ma biết dùng mùi xương người để xông vào người nữ nhân kia, hơn nữa tay chân của cô gái ấy đều bị cắt đứt, chúng ta rõ ràng không thể làm chuyện đó với Trương Hải Hạnh được, nhưng cũng không thể lừa gạt "Diêm vương" điện hạ trong kia.

Bàn Tử liền lấy y phục của cô ta buộc chặt mấy ngón tay lại, đem cánh tay gập lên khủy tay sau đó trói chặt khiến cô ấy không thể duỗi thẳng tay được nữa, chân cũng như vậy. Tiếp theo lại đốt thứ chất nhầy ở bốn phía xung quanh, đào thêm cả bẫy ở những chỗ gần đó.

Quả nhiên là một con mồi hấp dẫn, Bàn Tử buộc một sợi dây ở quanh hông Trương Hải Hạnh, cái đó được lấy từ quần áo trên người chúng tôi để làm ra, chúng tôi sắp hàng những cục đá nhỏ ở sau lưng Trương Hải Hạnh, làm vậy nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp, chúng tôi cũng có thể kéo cô ta ra một khoảng.

Bàn Tử lại làm thêm rất nhiều cơ quan nhỏ quanh đó, anh ta đặt lưu đạn dưới những tảng đá lớn, sau đó trên mỗi tảng đá lại có vô số những hòn đá nữa, kéo theo một vòng những khối đá lớn nhỏ trên tảng đá liên kết với nhau, đổ vào giữa cơ quan.

Chũng may là bốn phía có rất nhiều bùn đen, chúng tôi hoàn thành tất cả các công đoạn vẫn còn đủ bùn để chiếu sáng.

Lúc này chúng tôi ra khỏi động ít nhất hơn mười canh giờ, ai nấy đều đã kiệt sức, nghỉ ngơi một lúc Bàn Tử mới vỗ vỗ tôi bảo:" Cùng tôi đi khiêu chiến."

Tôi nghĩ một lúc, lại kéo anh ta lại nói: "Chờ một chút, chúng ta còn chưa làm xong một chuyện."

Bàn Tử hỏi:" Chuyện gì?"

Tôi nói:" Lạt ma dùng lò than để xông khói nữ nhân, nhất định là có mục đích, mùi vị của thi thể chính là điều rất quan trọng, đồ hình chẳng phải vẽ Diêm vương cưỡi xác sao? Thi thể là để cưỡi, trên người lão bà kia toàn mùi nước hoa GUCCI, nó có thể chui ra không? Hơn nữa anh đi khiến chiến với nó thì gọi thế nào đây, nó nghe hiểu được sao?"

"Mùi thi thể? Thế quái nào, cậu không nói sớm, trên kia có đầy xương người, sớm biết đã mang theo mấy khối xuống đấy, giờ mấy người chúng ta đều là người sống, phải làm sao chứ?"

"Nghĩ một chút đi, Tiểu Ca nói là mùi thây khô, thây khô thì thành phần chủ yếu là gì- mỡ, da, lông, xương cốt.". Tôi nhìn Bàn Tử, "Ngẫm xem."

"Răng và tóc, da cũng được." Phùng lùn sau lưng chúng tôi lên tiếng, " Nói đến mỡ, phân và nướ© ŧıểυ người cũng có thành phần đó, càng là người béo thì càng nhiều."

Bàn Tử sờ sờ bụng mình:" Nhưng tôi đói cũng lâu rồi, muốn ra không ra được đâu."

"Phải tin tưởng cái bụng anh chứ.". Tôi nói với Bàn Tử

Bàn Tử thở dài nói:" Đừng hi vọng mỗi mình tôi, người gầy chẳng lẽ lại không đấy? Cậu qua chỗ kia, anh ra chỗ kia, tôi ra chỗ kia, nửa giờ sau giao hàng, xem ai cống hiến nhiều nhất, chưa chắc đã là tôi đâu."

Quá trình đó không cần nhiều lời, lúc ấy tôi chỉ nghĩ, nếu như sau này có gặp Tiểu Ca hay Tiểu Hoa, chẳng phải là tôi có thể khoe với bọn họ rằng: lão tử đã từng đánh dấu trước cửa Thanh Đồng rồi đấy.

Chúng tôi cầm trên tay tảng đá, sau đó chán nản mà liếc mắt nhìn nhau, đem thứ kia chất đống xung quanh Trương Hải Hạnh.

Không biết là tới lúc hay là cô ta bị mùi hương kia làm cho bừng tỉnh, vừa quay đầu liền thấy một cảnh kinh người, cô ta lại không nói gì, nhưng tôi biết cô ta sau khi nhìn thấy cái thứ kia chắc chắn suy sụp.

"Được rồi, đợi cho cái thứ kia khô lại cũng cần một khoảng thời gian, giờ chúng ta làm tới tóc và da."

Mấy người cắt tóc đối phương xuống, sau đó cắt cả móng tay mình.

Dọc đường không hề sửa sang gì nên móng tay cắt đi hết sức dễ dàng, tôi vừa hành động vừa cảm giác mình giống như một bà đồng (là phù thủy đó :D ) thời Trung cổ, đang chuẩn bị một nồi dược liệu lớn.

Cuối cùng chỉ còn thiếu xương cốt, Bàn Tử thở dài, tôi nói:" Yên tâm, tôi rất công bằng, mỗi người nộp một cái răng đi."

Bàn Tử giật giật cằm, sau đó cho tay vào trong gẩy một cái liền lấy ra được một chiếc, ném luôn vào trong đống chất thải kia, nói với tôi:" Không cần dùng sức, cái răng ấy vừa rồi chuẩn bị rơi, là bị bà chị già đá lúc ở trên kia."

Phùng lùn cũng làm vậy, giật giật cằm, không cần dùng tay, chỉ quét lưỡi một lúc liền nhổ ra một cái răng, nói với tôi:" Cũng là cô ấy đánh."

Tôi thầm nghĩ: răng, hai người đều nhọ như vậy, dùng lưỡi liếʍ một vòng hàm răng mình, phát hiện cái nào cũng cứng như sắt, lại tự nhủ Trương Hải Hạnh đối với tôi cũng không tệ.

Nhặt một khối đá lên, không cần suy nghĩ nhiều, tôi theo quán tính đập vào cằm mình một phát.

Đau điếng người, tôi không có chuẩn bị trước nên vội vứt tảng đá đi ôm lấy cằm, cả cằm tôi đều đã tê dại, chờ tới lúc tôi từ từ ổn định, lại kiểm tra một lượt, vẫn thấy hàm mình không chút sứt mẻ gì.

Phùng lùn và Bàn Tử nhìn tôi, không nói lời nào, tôi nói:" Hai cái chắc đủ dùng rồi, hơn nữa về phương diện tóc tôi cũng cống hiến nhiều nhất mà."

"Đây không phải chỗ để mặc cả." Bàn Tử đáp, sau đó nhặt một cục đá lớn hơn cho tôi.

Tôi cầm cục đá kia, nghĩ một lúc, thầm nói đập cái cục nào vào, dự là đi cả hàm luôn. Đầu óc đang tung hứng như điên, nghĩ hay là dùng cách khác thì Phùng lùn liền nói:" Quên đi.". Dứt lời lại phun ra một cái răng nữa, "Nó cũng rụng rồi, coi như là cho cậu luôn."

Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi tới nắm tay cảm tạ hắn, thầm nghĩ: người này không biết là bị Trương Hải Hạnh đánh cho thảm hại mức nào nữa.

Chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết cả, bắt đầu đem mấy thứ kia vứt vào trong lửa, rất nhanh sau đó có một mùi quái dị bốc lên. Chúng tôi ra sức quạt cho mùi đó bay vào trong cửa Thanh Đồng. Trương Hải Hạnh hỏi: "Các người rốt cuộc đang làm gì vậy?"

" Rồi cô sẽ biết". Bàn Tử nói, chúng tôi nhìn chằm chằm vào cửa Thanh Đồng, thầm nghĩ trong lòng: đến đây đi, đến đây đi. Quạt mất mười phút, không có chút động tĩnh, Bàn Tử lắc đầu:" Vô dụng thôi, biện pháp này của cậu ngớ ngẩn hết sức luôn."

Tóc của anh ta giờ rất lộn xộn, nhìn vô cùng xấu xí, trong lòng tôi cũng phiều toái lắm, vừa định chửi lên vài câu, lại thấy có mấy giọt nước nhỏ lên đầu Bàn Tử.

Anh ta cũng cảm thấy, chúng tôi lập tức ngẩng đầu, thấy từ trong bóng tôi trên kia có vô số chất lỏng nhỏ giọt xuống, giống như mưa vậy.