Chương 91: Làm lại

Chương thứ 45: Làm lại

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Trong hoàn cảnh này, những giải thích đó đối với tôi cũng không còn quan trọng nữa, những chuyện mà Bàn Tử kể, tôi biết đại khái đều xảy ra trong các cuộc giao dịch đồ cổ, trộn lẫn với rất nhiều yếu tố lừa đảo và huyễn hoặc thêm cả một ít học thuyết nửa mùa để hình thành nên cái khái niệm năm phần thật năm phần giả đó.

Khi khái niệm đó được ra đời, vì có sự tham gia của quá nhiều yếu tố, ngoài tính chân thực còn phải cân nhắc ra thì dường như điều có căn cứ nhất là về những truyền thuyết có thể chứng thực được. Nhưng thật sự thì điều đó và 100% xuyên tạc lại không có gì khác nhau.

Có điều Bàn Tử đã nói những chuyện đó là thật, anh ta nhất định không liên quan gì tới nền văn hóa chưa từng xuất hiện trong lịch sử kia. Tôi chỉ đơn giản tin vào một điều, chính là Bàn Tử đã mua về một thuyền quan như vậy, trong đó có cát trắng mang đặc trưng của sa mạc, có người đã không tiếc tiền bạc mà tìm kiếm nó trong sa mạc.

Thi thể trong thuyền quan được bỏ thêm cát trắng, rõ ràng là nó đã được làm trong sa mạc kia. Thậm chí nó còn có thể được chế tác từ một bộ tộc, có liên quan mật thiết tới nền văn hóa kia.

Nếu như trong sa mạc có một bộ tộc thần bí như thế, vậy điều đó mới thực sự có khả năng.

Tôi nhìn xung quanh "xưởng chế tạo Diêm vương", trong lòng cầu khẩn ngàn vạn lần cũng đừng chỉ có một cửa ra, nếu không chúng tôi thực sự sẽ bị vây chết ở đây mất. Ba người đi sâu vào bên trong xưởng. Đồng thời tìm kiếm bốn phía vách đá trong sơn động, hy vọng tìm được một đường khác ra khỏi nơi này.

Đi vào được một đoạn, thấy vài cái phản đá, ban đầu tôi còn tưởng là để xử lý thi thể, nhưng nhìn tới bên cạnh có một vài mảnh gốm bị nghiền nát và dụng cụ sinh hoạt thì tôi mới hiểu ra đây là nơi thợ thủ công sinh sống.

Họ không còn ở đây nữa, nhưng những dấu vết sinh hoạt vẫn lưu lại rất nhiều, vì nơi này vô cùng bí mật nên những dấu vết đó được bảo tồn tương đối tốt. Bàn Tử mở ra một vài bình gốm nguyên vẹn, bên trong đã khô cạn. Còn có một ít bình gốm là để chưng cất rượu vẫn được đậy kín.

Bàn Tử từng được uống qua loại rượu trong mộ, không khỏi lên cơn thèm, tôi nói đây không phải cổ mộ, cũng không thể chứng thực rằng mấy bình này có phải đựng rượu không, nhỡ mà bên trong có đầu của mấy Diêm vương, chắc sẽ to chuyện.

Bàn Tử nhấc lên một bình, lắc lắc vài cái, xong lại ghé tai nghe động tĩnh bên trong, thở dài:" Có là rượu cũng đã thành bã rồi, khỏi cần."

Đi tiếp tới từng phòng nhỏ bên trong, đó cũng là được người ta đào ra, kiểm tra qua xem có chỗ nào dẫn ra ngoài không liền phát hiện đây tất cả đều bị phong kín, bên dưới chất đầy những "bình rượu" như vậy, nếu như không phải đã thấy trước Diêm vương bên ngoài thì chắc thoạt nhìn sẽ nghĩ đây là một phòng cất rượu.

Trong phạm trù của tôi gần như có thể xác định đây không phải rượu, nhất định là chúng dùng để xử lý thi thể nguyên liệu kia.

Đi một vòng lại thấy có bậc thang dẫn xuống tiếp, đại khái chỉ có mười bậc, chênh lệch khoảng nửa tầng nữa, nhưng bên dưới kia lại chứa nước.

"Chúng ta ít nhất không phải uống nướ© ŧıểυ rồi." Bàn Tử nói: "Giờ ra quy định thế này, đại tiện tiểu tiện gì thì cũng phải tìm chỗ cách xa đây một chút. Chẳng biết dưới nước này có cá không nữa".

Chắc đây là nước mưa, từ trong những kẽ hở chảy vào, nước rất trong, có thể thấy được cả những thứ dưới đáy nước, vì thế mà ba người tìm một cái bình đổ đầy vào.

Bật lửa lại tắt, lần thứ hai đánh lên chúng tôi liền cởi giày bước vào trong nước, đi về phía trước tìm kiếm, Bàn Tử nói:" Biết không, trước đây nước tắm của mỹ nhân cũng có thể làm thuốc, còn gọi là thuốc mỹ nhân, giống như ba chúng ta hiện giờ, có thể viết lại là thuốc ba ông (vị) tiên, nước rửa chân của Bàn Tử tôi chắc chắn là chứa đầy dương khí, uống vào là có thể bổ thận nữa."

Tôi quay đầu trừng mắt với anh ta, chỉ thấy Phùng lùn từ trong nước vớt lên cái gì đó.

"Ấy vừa nói cái đã làm luôn rồi, không cần phải nóng vội như vậy, thứ này phải uống lúc bình thường mới có công hiệu, hơn nữa chúng ta cũng cần phải ra ngoài đã." Bàn Tử lại nỏi, dứt lời thấy Phùng lùn rung rung nước trên tay, thứ hắn cầm trông như một còn rùa đen vậy.