Chương 96: Khi vách ngăn xoay chuyển

Chương thứ 50: Khi vách ngăn xoay chuyển

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Cảm ơn An Nhiên thời gian qua đã làm việc rất chăm chỉ, nhiệt tình, mai thi đh rồi, chúc em công thành danh toại, sớm ghi danh bảng vàng, vinh quy bái tổ!!!!!!!!!!!!!

Chúc cả các 97-er trong nhà mai thi thật tốt, cố gắng lên mọi người *bật ngón cái*

(Đây là chương cập nhật gần đây nhất, vào ngày 13/1/2015, và cũng là chương cuối cùng, chưa thấy có chương mới hơn, vì vậy chúng tớ sẽ ngừng edit THH2 ở đây. Rất cảm ơn mọi người đã theo dõi.)

Giờ đây tôi không còn là người dễ bị kinh động nữa, thứ đằng sau cửa vừa quay lại, tôi chỉ hơi giật mình rồi lập tức quay đầu đi, để tránh cho có thứ gì đó đổ ra.

Trong giây lát đó, tôi nhận ra kia là một mặt nạ phòng độc đã hư hỏng nặng. Bề mặt tích đầy bụi bặm. Có thể là do hành động của tôi vừa rồi đã phá vỡ thế cân bằng của đống vật chất đó.

Tôi lần thứ hai lay lay cửa, tuy cửa vẫn không suy suyển nhưng rõ ràng có thể nghe thấy tiếng tạp vật rơi xuống bên kia, Bàn Tử và Phùng lập tức tới hỗ trợ, rất nhanh sau đó sau cửa đổ thành phản ứng dây chuyền, rất nhiều thứ lăn xuống nước, khiến cho cặn lắng dưới đáy bể vẩn lên đυ.c ngầu.

Bàn Tử rất hăng hái, bảo chúng tôi đi ra để anh ta đạp cho, sau vài cú đưa chân, cửa quả nhiên đã lung lay, có những thứ rất lớn từ sau cửa rơi xuống nước, bọt nước từ trong khe cửa bắn tung lên tận mặt chúng tôi. Lại đạp thêm cái nữa, cửa liền mở ra.

Chúng tôi đẩy cửa đá sang một bên, tình hình đằng sau đó lập tức đập vào mắt, toàn bộ đều là kim loại và dụng cụ thanh đồng, có cổ đại có hiện đại. Tôi nhặt cái mặt nạ phòng độc kia lên, liền phát hiện bên trong nó có một cái sọ người, bọc lấy nó còn có một lớp thanh đồng, là mũ giáp mang hình thức của tây tạng.

Người này đeo mặt nạ phòng độc, nhưng lại đội mũ giáp tây tạng, quả thực điều này không có gì ngạc nhiên, ở khu vực này, các vật phẩm của nhiều thời đại khác nhau đều có thể dung hợp được, ở mặc thoát, bình thường vẫn có thể thấy người ta mặc đồ truyền thống, sử dụng iphone ở những khu dân tộc bản xứ. Đương nhiên ở đây cũng có đường hàng không, máy bay vận tải rơi rụng vô số, người Khang Ba Lạc có nhặt nhạnh được ít nhiều đồ đạc trong thế chiến thứ hai cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Chúng tôi bật đèn pin quan sát xung quanh, trong phạm vi trước cửa đá hoàn toàn đen kịt, soi rộng hơn ra những nơi khác là toàn những tháp gỗ từng cái từng cái một, quan sát kỹ sẽ có cảm giác như đây là một nhà kho khổng lồ, nước cũng sâu hơn, đến tận eo chúng tôi, tiếp tục vặn đèn pin chiếu xa hơn xung quanh, chúng tôi thấy được vô số tầng tháp gỗ chìm dưới mực nước sâu trong huyệt động, hình dạng như kệ sách, một tháp có vài tầng, cả những tháp đã bị sụp vào trong nước- gỗ ngâm đều đã mục nát rồi. Phần lớn tháp gỗ đều nguyên vẹn, mặt trên để đầy các loại đồ đạc.

Bàn Tử rút từ trên giá ra một thứ giống như là mớ rẻ lau rất dày, vỗ vỗ, bụi lập tức bay tung lên. Tiếp theo là cái giá cũng bị động mà đổ đánh ầm.

Chiếu đèn pin tới thứ trong tay Bàn Tử, phát hiện ra kia là một tập bản thảo kinh thư.

"Đây là một thư viện sao?"

Đối với người Kang Ba Lạc mà nói, nhưng kinh thư này là thứ trân quý vô cùng, có thể còn quý hơn cả tính mạng của mình, sau khi biến cố phát sinh, bọn họ đem tất cả những vật quý báu nhất dọn vào lưu giữ tại đây.

Đương nhiên trên giá không chỉ có kinh thư, thực sự thì cái gì cũng thấy, chỉ là chúng bị bụi bặm phủ mờ, không quan sát được rõ ràng, mà bản thân giá sách cũng vô cùng yếu, tôi không dám đυ.ng vào chúng nữa.

Phùng ở bên cạnh tặc lưỡi đánh "Tắc" một cái, khiến chúng tôi chuyển lực chú ý, quay qua soi đèn pin quan sát, ngay lúc đó chúng tôi thấy một tháp đá vô cùng lớn, so với bất kỳ tháp gỗ nào thì đều gấp nhiều lần, bề mặt khắc những hoa văn của Khang Ba Lạc, chất đầy các loại vật phẩm.

"Đây không phải là thư viện, những tháp này là phần mộ." Phùng nói. Cầm đèn pin soi vào trong tháp, thấy trong đó có một bóng người đang ngồi. "những thứ trên kia, có thể là đồ bồi táng khi họ còn sống."

"Là người Khang Ba Lạc à?". Tôi nhíu mày, cố gắng để chiếu rõ hơn cái thi thể bên trong kia. Bàn Tử ở bên cạnh nói:" Có người chôn cùng với thứ này nữa sao?"

Chúng tôi quay đầu lại, liên thấy trên thạch tháp nơi Bàn Tử chỉ có một bó lưu đạn lớn, "Có điều là cái đó lại hợp với tính cách của Bàn gia tôi nha, nếu Bàn gia tôi có chết, nhớ là trong quan tài của tôi sẽ buộc lấy vài khối như vậy, ai muốn tới đảo cái đấu của Bàn gia tôi, hẳn là tôi sẽ cho bọn họ thủng lỗ chỗ luôn."

Phùng vuốt vuốt xung quanh lông mày, đột nhiên như hiểu được cái gì đó, đèn pin soi qua tháp gỗ một vòng, sau đó mới hướng tới chỗ lựu đạn, soi về phía chốt lựu đạn, chúng tôi liền thấy ở đó có một sợi dây, từ chốt ấy quấn quanh tất cả tháp gỗ mấy vòng liền, sợi dây rất căng, chỉ cần khẽ động lập tức chốt bị giật. " Những thứ này không phải vật bồi táng." Phùng nói.

(Hình như đã lâu rồi không sửa đổi, giờ phải từ từ mà tìm lại cảm giác, mong là không làm cho mọi người thất vọng. Cuối cùng thì mai là tết nguyên đán rồi, tân niên vui vẻ!- by Tam Thuc)