Chương 17

Ánh lửa màu vàng ấm áp vừa lóa lên, đốt cháy cửa hàng tiện lợi nhỏ hẹp âm u.

Nguyễn Ngải Y nằm bên cạnh Hoắc Ngôn Trăn, trên người khoác áo khoác cởi ra khỏi người anh, cả người được bọc kín.

Hoắc Ngôn Trăn từ trong ba lô của mình lấy một hộp thịt đóng hộp ăn trưa, sau khi cho cô ăn hơn phân nửa, anh mới ăn nốt phần còn lại.

Bởi vì Nguyễn Ngải đối với chai nước trái cây do chính tay cô tìm ra biểu hiện chán ghét rõ ràng, Hoắc Ngôn Trăn liền đem một chai nước khoáng duy nhất trên người đưa cho cô, sau đó tự mình uống sạch chai nước trái cây kia.

Nước ép cà chua, hương vị hơi kỳ lạ, thảo nào cô ấy không muốn uống.

Hoắc Ngôn Trăn cứ đơn giản giải quyết xong bữa tối, ngẩn người nhìn chậu than phía trước, bất giác nhớ tới đêm trước ở trạm dịch bị thực vật biến dị xâm nhập, nhìn thấy cái ghế sau xe trống rỗng.

Anh mím môi, nhìn về phía người bên cạnh, "Tiểu Ngải..."

Nguyễn Ngải hơi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn.

Dưới ánh sáng màu cam chiếu rọi, trong mắt cô không tìm thấy khi tức chết chóc nặng nề ngày xưa, một đôi mắt đen trong suốt sáng ngời nhìn anh không chớp, bên trong phản chiếu ánh lửa đang dao động.

Trong nháy mắt này, Hoắc Ngôn Trăn cảm giác trong lòng mình phảng phất bị đánh một quyền.

Ngày thường nhìn quen với sự u ám trong mắt cô, bây giờ bị ánh mắt mềm mại lại chuyên chú này nhìn chăm chú, anh không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác được cô hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại.

Anh rũ xuống hai tròng mắt trầm mặc hồi lâu, hỏi Nguyễn Ngải: "Đêm hôm trước em ngủ trong xe ở bên ngoài, đêm khuya trạm dịch bị thực vật biến dị xâm nhập, anh đi qua tìm em, lại phát hiện em đã không còn ở đó nữa. - Đôi

mắt đen nhánh của Nguyễn Ngải Ngăm khẽ run lên một chút.

"Em có thể cho tôi biết lý do tại sao em rời đi không?"

Nguyễn Ngải trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên.

Nguyên nhân đương nhiên là cô muốn chạy trốn khỏi anh, vì không muốn bị đưa đến chỗ đám người đáng sợ kia.

Nhưng cô không muốn nói thẳng với anh những lời này, bởi vì nói cho anh cũng sẽ không hiểu.

Không ai có thể hiểu được nỗi sợ hãi của cô với bản năng của con người.



Dừng một lát, Nguyễn Ngải rũ mắt xuống, nhẹ giọng mở miệng nói: "Em rất sợ hãi, cho nên bỏ chạy. -

Điều này không khác gì so với dự đoán của Hoắc Ngôn Trăn, anh có chút đau lòng và tự trách ôm lấy bả vai gầy yếu của Nguyễn Ngải, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, tôi không nên bỏ em ở bên ngoài, sau này tôi sẽ không bao giờ để em rơi vào nguy hiểm nữa. -

Nguyễn Ngải tựa đầu vào cánh tay hắn, không nói gì.

Lúc này, bên ngoài cửa hàng tiện lợi có một ánh đèn chói mắt chiếu vào, một chiếc xe địa hình từ xa đến gần rồi dừng lại ở bãi đất trống trước cửa.

Ba người đàn ông mở cửa xe đi xuống, hùng hùng hổ hổ kéo ra một người phụ nữ tóc tai bù xù từ ghế sau.

- Liên tiếp gặp phải hai đợt tang thi, còn đi đường xa, thật đặc biệt xui xẻo, nhưng người đàn bà không biết xấu hổ này còn luôn kéo chân, thật vô dụng!

Hai tiếng tát lớn vang lên, kèm theo tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ phá vỡ bóng đêm yên tĩnh.

"Được rồi, anh Kiều, đánh cô ta thì không giải quyết được gì, con đường sau này của chúng ta còn phải dựa vào cô ta để hưởng thụ."

Một người khác tà da^ʍ cười hai tiếng, túm tóc cô ta nói: "Không được khóc nữa, lại khóc tiếp sẽ đem cô đi làm đến khóc không ra tiếng. -

Ánh mắt Nguyễn Ngải lạnh như băng nhìn mấy người đi vào cửa hàng tiện lợi,trong nháy mắt, cô nhận ra bọn họ chính là ba nam một nữ ban ngày ở cửa thôn bị tang thi mắt xanh dọa chạy.

Tên đi đầu thì thầm: "Chết tiệt rồi, vùng hoang dã này lại có người. -

Hoắc Ngôn Trăn theo bản năng ôm chặt Nguyễn Ngải bên cạnh, ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ.

Sau khi mấy người đánh giá lẫn nhau một phen, thập phần ăn ý không tiến hành bất kỳ cuộc nói chuyện nào, đoàn người kia tìm một góc ngồi xuống, bắt đầu tiếp tục đánh mắng người phụ nữ toàn thân đầy vết bầm tím và vết máu.

"Ai cho cô ban ngày kéo chân lão tử, thiếu chút nữa bị tang thi cắn, cô xem tôi có nên đánh chết cô không."

-Một ngày cho cô hai bữa ăn, cái gì cũng không biết làm, đồ vô dụng!

Sắc mặt Nguyễn Ngải yên lặng xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp, nhìn về phía người phụ nữ không nhúc nhích quỳ xuống đất kia, cô cúi đầu, cả khuôn mặt bị mái tóc rối bời che khuất, làm cho người ta nhìn không rõ thần sắc trên mặt cô.

Tiếng mắng chửi càng ngày càng khoa trương, nhưng tiếng khóc nhẹ của nữ nhân lại không còn vang lên nữa.



Trên mặt Hoắc Ngôn Trăn hiện lên tức giận, trong nháy mắt hắn bỗng nhiên cầm dao đứng dậy, chuẩn bị đi về phía góc kia.

Nguyễn Ngải nhanh chóng kéo hắn lại.

Hoắc Ngôn Trăn có chút nghi hoặc quay đầu nhìn cô.

Nguyễn Ngải nói: "Tối nay chúng ta đừng ngủ ở đây nữa, đổi chỗ khác đi. -

Hoắc Ngôn Trăn sửng sốt.

"Tôi không thích nơi này."

Nói xong, Nguyễn Ngải cởϊ áσ khoác trên người ra trả lại cho anh, còn mình thì thu dọn đồ đạc.

Hoắc Ngôn Trăn ngồi xổm xuống bên cạnh cô, "Sao đang yên đang lành đổi chỗ. -

Nguyễn Ngải hạ thấp giọng nói: "Nơi này có tang thi. "

Ánh mắt của cô đảo qua người phụ nữ cách đó không xa, trong mắt một mảnh thâm trầm cùng tĩnh mịch, "Trước mắt còn chưa phải, nhưng mà nhanh thôi. -

Sắc mặt Hoắc Ngôn Trăn khẽ biến, hiểu ý của cô.

Hai người ngừng nói chuyện, tay chân không ngừng thu dọn đồ đạc.

Lúc đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tiếng mắng chửi bên trong vẫn tiếp tục, Nguyễn Ngải từ bên cạnh cầm một cây lau nhà, thừa dịp mấy người kia không chú ý, kẹt ở trên tay nắm cửa.

"Tiểu Ngải, em đây là..."

Nguyễn Ngải quay đầu lại nhìn anh, sắc mặt bình tĩnh nói: "Bọn họ không biết cô ấy bị cắn, hơn nữa vũ khí đều để trong xe không mang theo bên người. Người phụ nữ cố tình giấu vết thương, chỉ để trả thù họ. -

Nhờ dị năng đặc thù của cô, để cho cô có thể nghe hiểu nữ nhân kia trước khi thi hóa, nhờ cô chặn chết cánh cửa này.

Hoắc Ngôn Trăn thần sắc hơi giật mình.

Trong mắt Nguyễn Ngải hiện ra một tia âm lãnh, "Đây là bọn họ xứng đáng, không phải sao? ”:,,,