Chương 3: Ăn táo không?

Nhìn cánh tay còn đang chảy máu trước mắt, Lâm Uyển mày đẹp nhíu lại ‘ máu đều tự chảy, không ăn thật là lãng phí’, cậu đảm bảo nhất định sẽ cẩn thận, răng sẽ không cắn người này.

Nghĩ vậy, Lâm uyển lén lút duỗi tay đè lại cánh tay chảy thơm ngọt máu, liếʍ một chút.

Lâm Uyển nếm được thơm ngọt máu:! Thật là ngọt! Thật thơm!

Lâm Uyển liếʍ liếʍ miệng, còn đang muốn liếʍ thêm mấy ngụm, bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy đầu của cậu.

Cái tay kia có rất lớn sức lực, giống như muốn đem đầu của cậu bóp nát, may mà Lâm Uyển là một con không cảm giác được đau đớn tang thi.

Lâm uyển khó khăn nâng đầu lên, tầm mắt đối diện với một đôi mắt tràn đầy tơ máu, chóp mũi nồng nặc đều là mùi thơm của đồ ăn, Lâm Uyển không nhịn được, đầu dùng sức đẩy cái tay kia về phía trước, sau đó cậu vươn đầu lưỡi một lần nữa nếm được thơm ngọt máu….

…Chợt…Cậu giật mình ý thức được chính mình đang làm cái gì, Lâm Uyển hoảng sợ nhanh chóng lùi lại, lấp liếʍ mà kéo chăn của mình chăn phủ lên người nam nhân kia, hơi chột dạ vỗ vỗ cánh tay của hắn.

Cậu không có ăn người, cậu chỉ là…chỉ là nếm thử hương vị, đúng.. cậu nếm thử một chút hương vị thì có làm sao chứ!?

Hiển nhiên, nam nhân kia cũng bị kinh ngạc trước hành động của cậu, ánh mắt không tốt nhìn về phía Lâm Uyển, cậu có chút chột dạ không dám nhìn thẳng hắn ta. Nam nhân bị thương rất nặng, có lẽ vừa rồi dùng tay chống Lâm Uyển đầu đã tiêu hao hết sức lực, phút chốc lại nhắm mắt, hôn mê lần nữa.

Lâm Uyển thấy người lại đã ngủ ( hôn mê?), nhẹ nhàng thở ra. Ngây người nửa ngày, cậu mới bỗng phản ứng lại, cậu là tang thì nha, cậu tại sao phải chột dạ chứ?, với lại cậu cũng chỉ là liếʍ một chút máu mà thôi, lại, cũng đâu phải ăn người.

Sau khi nghĩ thông suốt, Lâm Uyển một lần nữa đem chăn kéo về cho mình đắp lên, từng chút một xê dịch lại gần nam nhân kia, đến khi mũi lại tràn đầy đồ ăn mùi thơm cậu thỏa mãn nhắm mắt lại.

Lần này nam nhân hôn mê kéo dài mấy ngày, Lâm Uyển bắt lấy cơ hội uống trộm không ít máu. Thực thần kỳ là vết thương trên người nam nhân kia vậy mà dần dần tự lành lại, tới ngày thứ ba thì lớn nhỏ vết thương cũng đã khép lại gần hết, máu cũng ngừng chảy.

Lâm uyển buồn rầu mà nhìn đã khép lại miệng vết thương, không chảy máu nữa cậu làm sao ăn được nữa đây. Dù sao cậu không thể ăn người, đúng không? Lâm uyển lắc lắc đầu muốn đem trong đầu đáng sợ ý nghĩ đuổi ra, giơ tay đẩy đẩy người nằm trên mặt đất.

Nếu người này chết đi, cậu sẽ không còn có mới mẻ máu để uống nữa, nên tạm thời Lâm Uyển không hy vọng người này chết.

Nhưng mà cậu chỉ là một con không có trí nhớ lúc làm người, chỉ còn lại một chút người ý thức mà thôi. Lâm Uyển không biết làm sao để giúp người này tỉnh lại.

Tang thi cần ăn, vậy người có lẽ cũng cần đúng không? Nghĩ vậy, Lâm Uyển động tác nhanh chóng từ trong không gian lấy ra hai cái quả táo. Lâm uyển băn khoăn nhìn trong tay hai trái táo, trong đó một cái là hai ngày trước cậu đã cắn qua, tuy rằng rất khó ăn nhưng không biết vì cái gì mà cậu không nỡ ném đi..

Lâm uyển nhìn mắt một cái đang hôn mê người kia, lại nhìn hai quả táo trong tay, cuối cùng đem chưa bị cắn quả táo cất vào không gian.

“Rống?”

Lâm Uyển cầm quả táo gõ gõ vào khóe miệng nam nhân, muốn đem nó nhét vào miệng hắn.