Chương 5

Cả nhà hồi hộp nghe Lâm Vãn Minh kể lại quá trình bé út nhà mình thức tỉnh siêu năng lực.

Ba Lâm là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, cũng là người nghe câu chuyện một cách tỉ mỉ.

Con người từ ba tuổi đã bắt đầu thức tỉnh năng lực, chậm nhất là 10 tuổi. Nếu qua hai độ tuổi này nhưng kiểm tra không có độ nhiễu sóng, tức là người bình thường. Vốn Lâm gia không tin cô không có siêu năng lực, năm nào cũng đưa cô đi kiểm tra, kết quả trả về đều như một. Ông Lâm đành phải thừa nhận cô là gen lặn của gia đình.

Nhưng đột ngột, năm 19 tuổi, con gái bộc phát năng lực khiến ông khỏi vừa mừng vừa sợ. Khi còn nhỏ, Lâm Vãn Tuyết vì sinh non nên cơ thể yếu hơn người bình thường rất nhiều, bệnh lại không ít khiến cả nhà lúc nào cũng phải túc trực bên người. Đùng một cái 19 tuổi lại bộc phát năng lực, đã vậy còn là năng lực cường hóa.

Ông Lâm muốn tin cũng khó.

"Được rồi, trước cứ để tiểu Quân và tiểu Tuyết đấu thử một trận đi."

Cả nhà lập tức đồng ý.

Nhìn qua khu biệt thự của Lâm gia chẳng khác gì một ngôi nhà bình thường gồm các phòng khách, phòng bếp và các phòng ngủ. Nhưng thực chất, chúng được ông Lâm thiết kế đặc biệt để chuẩn bị cho sân luyện tập của Lâm gia.

Lâm gia bao đời đều là người của quân đội, việc giữ trong nhà một sân luyện tập chẳng ai dám dị nghị. Nhưng việc đặt phòng luyện tập ở đâu mới thật sự khiến người ta tò mò. Nhìn qua, căn biệt thự này chẳng khác gì so với các căn biệt thự khác, những thứ thiết yếu đều đầy đủ, cái nên có cũng đều có nhưng sân luyện tập ở đâu lại không rõ.

Căn biệt thự tuy lớn nhưng chỉ gồm hai tầng và một tầng trệt, các phòng trên tầng đặt nhiều đồ đạc nhưng phòng khách lại để lưa thưa đồ, chỉ gồm bộ bàn ghế gỗ tiếp khách cùng tivi lớn đặt trên kệ tủ được đóng chặt tránh cho bị làm rơi vỡ. Bởi vì mật đạo di chuyển căn nhà nằm ngay ở phòng khách.

Ông Lâm đẩy nhẹ chiếc bàn trà, lập tức lộ ra công tắc nhỏ màu đen nằm dưới ô gạch. Chỉ một cái ấn, căn nhà trở nên rung lắc dữ dội, bộ ấm trà rơi thẳng xuống nền vỡ ra thành nhiều mảnh. Lâm Vãn Tuyết thấy vậy, nhanh chóng bưng đĩa bánh ôm vào lòng, chỉ sợ thứ vỡ tiếp theo sẽ là đĩa bánh này. Sàn nhà từ từ tách làm đôi, chia cắt tường thành hai nửa, chẳng mấy chốc chỗ cô đang ngồi đã phơi thẳng dưới ánh mặt trời.

Lâm Vãn Tuyết chưa từng thấy qua chi tiết miêu tả của căn nhà Lâm gia nên ngay khi bắt đầu đã nhịn không được tò mò.

"Sao có thể từ một căn nhà mà biết thành một cái sân thế này được? Đã vậy phòng khách còn treo ngược lên làm mái che?"

Lời vừa nói xong đã bị anh ba Lâm Vãn Quân đánh thẳng vào gáy.

"Bình thường bảo em nhìn một chút, ngồi lại nghe ba nói qua cho biết, kết quả chê dài dòng không nghe. Giờ thắc mắc cho cố vào!"

Bị Lâm Vãn Quân phun nước miếng đầy mặt, Lâm Vãn Tuyết không chịu thua, liền chơi méc mẹ.

"Anh ba mắng con!"

Không thể chịu được con gái uỷ khuất nhìn mình, bà Lâm tát cái bốp vào lưng Lâm Vãn Quân, lớn giọng nói:

"Mắng cái gì mà mắng, con còn lạ gì cái tính của em nó nữa, nói rồi cũng quên thì được ích gì."

Đột nhiên bị mẹ đánh, Lâm Vãn Quân cũng oan ức, định cãi lại thì thấy Lâm Vãn Tuyết núp sau lưng mẹ lè lưỡi bày trò nhìn anh.

"Đừng ồn nữa, Tiểu Tuyết, tiểu Quân, hai đưa vào sân đi."

Nghe thấy ông Lâm gọi, hai người "dạ" một tiếng, lập tức bước vào sân.

Tránh cho việc ảnh hưởng đến trận đấu, Lâm Vãn Minh đưa bà Lâm lùi ra xa, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào trong.

Lâm Vãn Quân chưa trực tiếp trải nghiệm siêu năng lực của cô, lại sợ mới thức tỉnh Lâm Vãn Tuyết sẽ chưa khống chế được tốt. Vì vậy anh lao tới, tay nắm chặt vung một quyền.

Là một tang thi, Lâm Vãn Tuyết có đủ sức mạnh, một quyền này của anh chẳng làm gì được cô nhưng điểm yếu duy nhất chính là phản ứng chậm.

Lâm Vãn Quân không ngờ cô lại không né mà đứng im như tượng, nắm đấm ấy anh đã dùng bốn phần lực, đủ đề người bình thường ngất. Vốn định hãm lực tránh cho khiến cô bị thương nhưng lại dùng đà quá mức, Lâm Vãn Quân không thể làm gì khác ngoài việc hô lớn:

"Tiểu Tuyết, tránh ra!"

"Hả?"

Cô ngơ ngác đáp lại trong mờ mịt, vừa lúc nắm đấm nhắm thẳng mặt cô mà vung tới. Lâm Vãn Tuyết không hề phòng bị mà ăn trọn nắm đấm.

"Tiểu Tuyết em có sao-..."

Câu còn chưa dứt, Lâm Vãn Tuyết đã nắm lấy cánh tay của anh, chỉ dùng chút lực đã ném Lâm Vãn Quân ra xa.

"Không được nhắm vào mặt em biết không?!"

Chỉ bất ngờ trong chốc lát, Lâm Vãn Quân nhanh chóng đáp đất. Chưa kịp định hình đã thấy Lâm Vãn Tuyết vốn cách mình bốn mét đã nhẹ nhành vụt tới trước mặt, chân trực tiếp vung tới mặt anh mà đánh.

Lâm Vãn Quân chỉ có thể dùng cánh tay đỡ đòn, chân lùi lại vài bước.

"Bây giờ anh tin em có siêu năng lực rồi. Anh sẽ đánh nghiêm túc, đừng lơ là đấy!"

Như chạm phải máu hăng, Lâm Vãn Quân lao lên, không dùng năng lực mà cùng cô đánh tay đôi, từng cú đấm, cú đá vung tới một cách dứt khoát, đâu cũng là chỗ hiểm khó thoát.

Lâm Vãn Tuyết nhẹ nhàng tránh né, từ đầu đến cuối cũng không đáp lại. Tuy điểm yếu là phản ứng chậm nhưng ngược lại, điểm mạnh lại là tốc độ nhanh. Lâm Vãn Quân dùng bao nhiêu phần lực, cô dùng lại bấy nhiêu, nhưng tốc độ của cô đã tăng lên rất rõ ràng.

Ông Lâm và Lâm Vãn Minh nhìn, nhịn không được mà nhíu mày, lên tiếng bình phẩm:

"Năng lực phản ứng của con bé rất chậm, hầu như chẳng đề phòng, sơ hở lộ ra quá nhiều."

"Vâng, con cũng thấy nhưng em ấy phán đoán rất chính xác, tốc độ cũng đáng bất ngờ."

Quả thật Lâm Vãn Tuyết dùng khả năng phân tích của mình để né đòn. Tuy không muốn thừa nhận nhưng đặc điểm của tang thi quá rõ ràng, cô không có cách nào phản ứng nhanh nhẹn, vì vậy đưa ra biện pháp phỏng đoán qua động tác của kẻ địch.