Chương 17: Người chim

Gần đây Lục Trân nhận được quà tuổi mười tám của mình, là một người chim.

Chuẩn xác mà nói, là một quả trứng chim.

Quan tâm làm quái gì, do cô nhặt được thì chính là của cô. Hiện giờ tinh tế chiến hỏa loạn lạc, không ít người bị bắt rời khỏi tinh cầu mình từng sinh sống, đến một nơi khác hoàn toàn xa lạ tìm kiếm đường ra.

Không phải mỗi người đều có thể rời khỏi tinh cầu, một ít người đập nồi bán sắt để mua vé tàu, thậm chí không tiếc bán người thân của mình đi.

Mặc dù mua được vé tàu, nếu người trong nhà quá nhiều, một ít người cũng sẽ lựa chọn vứt bỏ vợ con.

Quả trứng chim này đại khái chắc là bị vứt bỏ.

L*иg sắt được cô tự tay thiết kế, dùng hoàng kim cùng đá quý để làm ra.

Thời kì sinh trưởng của người chim rất ngắn, một tháng là có thể từ một quả trứng chim biến thành người trưởng thành.

So với chó con dính người, cô càng thích người chim tự do tự tại hơn.

Cô ở một mình tại tầng cao nhất trong chung cư, cha mẹ là tướng cao cấp của Lam Tinh, hiện tại chắc đang vội việc chiến tranh ở tinh tế, không rảnh quan tâm cô.

Có điều hiện tại, sinh hoạt của cô rốt cuộc không còn nhàm chán.

Mỗi ngày cô đều tỉ mỉ chăm sóc trứng chim, nhìn kỹ hoa văn trên vỏ trứng, kỹ càng tỉ mỉ ghi lại biến hoa mỗi ngày của trứng chim.

Một tuần sau, trứng chim bất động phá xác.

Người chim không hổ là sinh vật tinh xảo nhất, mặc dù là ở thời kỳ trẻ nhỏ cũng có thể dễ thương quá mức.

Cô cẩn thận vươn tay, muốn sờ vài sợi lông xanh trên đầu người chim.

Thình lình bị đôi mắt xanh thẳm của người chim này hấp dẫn.

Lục Trân bế hắn lên, đôi mắt màu lam của hắn không chớp mà nhìn chằm chằm cô, trên khuôn mặt nhỏ chậm rãi lộ ra nụ cười xán lạn.

Lục Trân cảm thấy tim mình hòa tan.

Cô quyết định lấy tên cho hắn là A Lam.

Ba ngày sau, cô mới chân chính hiểu rõ tình tiết nuôi chim non là như thế nào.

Bất luận cô làm cái gì, A Lam đều thích đi theo phía sau cô, tròng mắt màu xanh thẳm di động theo bóng dáng của cô. Kể cả lúc ngủ A Lam cũng thích chui vào ổ chăn, thân mật dựa vào ngực cô.

Lục Trân phải đi tắm rửa, cô tay mắt lanh lẹ đóng cửa phòng tắm, nhẹ nhàng thở ra.

Thằng bé này sẽ không chạy theo chứ?

Cô không yên lòng, cẩn thận mở cửa, phát hiện thằng nhỏ này ngồi dưới đất, ủy khuất nhìn cô.

“Trân trân ~”

Giọng nói ngọng mùi sữa.

Người chim là chủng tộc có giọng nghe hay nhất tinh tế.

Lỗ tai của cô đột nhiên mềm đi, tâm cũng mềm mại theo.

Thôi, cứ kệ nó đi.

A Lam lớn lên rất nhanh, hắn thích Lục Trân làm l*иg sắt, nói đúng ra, là thích châu báu đẹp trong l*иg sắt.

“Trân trân ~~~~~~ chị đã quay lại ~~~~~~~~”

Lục Trân quả thực phải bị tuyến cuộn sóng này làm ngấy chết, cô xách theo bánh kem, nói: “Mua cho cậu bánh kem cậu thích nhất này.”

A Lam xem như là thời kỳ nhi đồng ở Lam Tinh, khuôn mặt tinh xảo còn có nét phì của trẻ con, trang bị cặp mắt xanh hồn nhiên kia, mỗi khi Lục Trân nhìn tới liền cảm thấy tim bị hòa tan.

Ăn xong bánh kem, A Lam rất tự nhiên chui vào trong lòng ngực Lục Trân, “Muốn vuốt cơ.”

Lục Trân xoa đầu hắn, buồn cười nói: “Lớn rồi còn thích vuốt lông, đúng là giống Kim Mao nhà bên.”

Khóe miệng đang ngoan ngoãn cười của A Lam không dễ phát hiện mà biến mất, “Trân Trân thích Kim Mao nhà bên sao?”

Giọng điệu ghét bỏ muốn chết.

“À, cũng khá được, lớn lên vừa cao vừa khỏe, còn rất đẹp trai, nhưng lại quá dính người, không phải loại hình tôi thích.”

A Lam kéo cổ cô, cười ngoan ngoãn: “A Lam chỉ thích một mình tôi là đủ rồi.”

Giọng của Lục Trân mềm mại: “Cậu là của bảo bối của tôi.”

Tai A Lam đỏ.

A Lam từng ngày lớn lên, chỉ cách một đêm cũng có thể lấy mắt thường nhìn ra hắn đã khác hôm qua.

Hiện tại A Lam không có gì khác với các thanh niên trưởng thành ở Lam Tinh, nếu hai người đi trên đường, nói không chừng sẽ bị nhận thành người yêu.

Gần đây Lục Trân hạnh phúc muốn chết, đàn anh mà cô thầm thích hẹn cô ra ngoài chơi, hôm nay xem biểu hiện của đàn anh rõ ràng cũng có ý tứ với cô.

Quá tuyệt vời.

A Lam đến đã làm cuộc sống bình tĩnh của cô có một tia gợn sóng, nhưng so với việc chăm trẻ con thì cô càng thích đủ loại mỹ nam hơn!

Cô hừ ca đi vào nhà, sau khi buông túi nhìn thấy A Lam ngồi trên sô pha, vẻ mặt không vui nhìn cô.

Cô nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”

A Lam ôm lấy cô, vùi đầu ở cổ cô, dừng một chút, ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng, “Trên người của em có hương vị của người khác.”

“Từ khi nào đã giống Kim Mao nhà bên rồi? Thích ngửi hương vị của người khác.”

A Lam cười, đôi mắt xanh thẳm dần dần biến thành xanh đậm, giọng điệu của hắn không khác gì bình thường: “Trân Trân, hôm nay em có vẻ rất vui.”

Lục Trân ngồi trên sô pha, cười vui vẻ: “Đó là đương nhiên, tôi đang yêu đương với đàn anh.”

Sợi tóc màu lam trên đỉnh đầu A Lam dựng lên, đôi mắt hắn âm trầm, bình tĩnh nói: “Trân Trân.”

Lục Trân không ý thức được có gì không đúng, cô rút một tấm thẻ ra từ trong túi, nói: “Cái này cho cậu, hiện tại cậu đã tới kỳ trưởng thành, có thể tự mình sinh hoạt, tôi đã giúp cậu đăng ký ở tinh tế. Tấm thẻ này là chứng minh thân phận cùng một ít tiền tiết kiệm. Ba mẹ tôi đã trở lại, nghe nói là giúp bên Phi Tinh tìm vương tử đã mất tích của bọn họ, tôi cũng sẽ trở về ở cùng ba mẹ một đoạn thời gian.”

A Lam không nhận tấm thẻ kia, hắn cúi đầu, thấy không rõ khuôn mặt, “Em không cần anh sao?”

Lục Trân kinh ngạc nói: “Sao cậu lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ cậu không muốn sống một mình sao? Giờ cậu đã tiến vào thời kỳ trưởng thành, về sau cũng sẽ cưới vợ sinh con. Nếu cậu nhớ tôi thì gọi video hoặc là tới tìm tôi, l*иg sắt đưa cậu vậy, về sau cậu có trứng chim thì bỏ vào đi.”

A Lam không nói gì, bàn tay cuộn lại trắng bệch.

Lục Trân vào nhà thu dọn quần áo kéo hành lý đi ra, “A Lam, tôi đi đây, địa chỉ sẽ gửi cậu, nhớ tôi thì có thể tới nhà tôi tìm tôi.”

A Lam giữ chặt ống tay áo của cô, khẩn cầu nói: “Trân Trân, xin em, đừng đi, đừng để anh lại một mình.”

Giọng của Lục Trân mềm đi, “Đã lớn như vậy còn giống trẻ con, tôi cực khổ nuôi cậu lớn lên, thật là có chút luyến tiếc.”

Mắt A Lam sáng rực lên.

Cô tiếp tục nói: “Tục ngữ nói, đứa trẻ có không yên lòng ra sao cũng phải buông tay mặc bọn họ bay đi, A Lam trưởng thành cũng phải học cách sống một mình thôi.”

Ánh sáng màu lam trong mắt hắn nháy mắt tắt.

Trân Trân đi rồi.

Không còn có người sờ đầu hắn, cũng sẽ không còn có người nói chuyện với hắn.

Hắn rất nhớ Trân Trân, nhớ đến nỗi muốn nhốt cô ấy ở trong l*иg, chỉ có thể sờ một mình hắn.

Trân Trân chia tay.

Hắn vui vẻ bay quanh nóc nhà mấy vòng.

Có người tới tìm hắn, nói hắn là vương tử mất tích của Phi Tinh.

Hắn bị đưa tới hoàng cung huy hoàng tráng lệ, trở thành người thừa kế duy nhất của Phi Tinh.

Hắn muốn chia sẻ tin tức này với Trân Trân, lại nhìn thấy hình ảnh kia, sắc mặt trắng bệch.

Trân Trân có người chim mới.

Cô ấy thân mật sờ đầu kẻ ghê tởm kia.

Cô ấy còn vì người chim kia chế tạo l*иg sắt.

Giống như có bông nhét ở ngực hắn, máu thong thả lưu động, trên người truyền tới run rẩy.

Phựt.

Sợi dây đứt.

Hắn bởi vì xuất sắc mới có thể được phụ vương thưởng thức xem trọng, hiện tại hắn đã là một thế hệ vương giả mới của Phi Tinh.

Hắn hạ lệnh người chim của tinh tế cần thiết trở lại Phi Tinh, người vi phạm sẽ vĩnh viễn bị đuổi đi.

Trân Trân, em chỉ có thể nuôi một mình anh.

Trân Trân lần đầu chủ động gọi video với hắn, hắn vui vẻ như một đứa trẻ.

“A Lam này, có thể để tiểu Lục ở lại Lam Tinh hay không.”

Tươi cười của hắn cứng đờ.

Trên mặt Trân Trân mang theo tươi cười thẹn thùng, “Tôi rất thích tiểu Lục.”

“Tiểu Lục?”

“Tôi đặt tên cho anh ấy, dễ nghe không, ha ha rất giống tên của tôi, tiểu Lục đồng ý làm bạn trai của tôi, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy tuy rằng mới tới kỳ trưởng thành, thế nhưng đã biết bay, ha ha hiện tại mỗi ngày anh ấy đều đưa tôi cùng nhau bay, rất vui vẻ.”

Hắn một lần nữa cười, đôi mắt lạnh băng, “Được thôi, Trân Trân, em đưa hắn ta cùng tới tìm anh, đã lâu anh không gặp em rồi.”

“Được nhé.”

L*иg sắt chế tạo bằng hoàng kim, hoa văn phức tạp quấn quanh trên lan can, đá trân quý điểm xuyết trong đó.

Lóa mắt nhất là thiếu nữ trong l*иg sắt.

Hắn ngồi xổm xuống, cánh lớn bọc nàng trong đó, khảm nhập thân thể.

Ngậm lấy vành tai trắng nõn của thiếu nữ, nhẹ giọng nói: “Trân Trân, thích chứ?”