Chương 2: Không yêu

“Anh đẩy em ra xa tận cùng, chỉ vì muốn ôm tận cùng mọi thứ của em vào lòng ngực.”

—— Tự Sơn Tu Tư

Đây là hội sở nổi tiếng ở thành phố A, không chỉ bởi vì bên trong trang trí trang nhã, lộ ra một vẻ quý khí không thể nói. Còn là nơi những nhân vật kinh doanh nổi tiếng tụ họp.

Trong phòng, vẻ lạnh lẽo giữa mày của người đàn ông mang theo sự bực bội, anh phun ra một ngụm khói thuốc, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm điện thoại đang đặt trên bàn.

Một người đàn ông bên cạnh thấy thế, nhướng mày, giọng điệu quái đản nói: “Ấy, Phó tam thiếu đây là đang chờ điện thoại của ai thế? Để tôi đoán xem, có phải là chờ điện thoại của Tông tiểu thư hay không nhỉ. Ái chà, Phó tam thiếu thật là đáng thương, gần đây Tông tiểu thư cũng không thấy bóng dáng đâu, đến điện thoại cũng không gọi cho Tam thiếu. Làm sao vậy nhỉ, đây chẳng lẽ là Tông tiểu thư nghĩ thông suốt, không treo cổ trên tán cây lệch nhà cậu nữa?”

Phó Thận lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, giây tiếp theo cầm quả táo trên bàn ném về phía anh ta.

Sắc mặt Từ Minh không thay đổi, đỡ được quả táo. Anh ta thở dài, nói: “Tôi nói cậu sao mà cứ phải làm như vậy chứ, cậu muốn gọi điện thoại cho người ta thì cứ gọi đi. Lại còn phải quanh co lòng vòng để bạn thân của Tông Đình gọi cho cô ấy, Tông Đình người ta lớn lên đẹp, lại có tài hoa, còn theo đuổi cậu chín năm. Cậu nói xem hai ngươi ở bên nhau mới một tháng đã thế này, về sau thì phải làm sao. Cái tính cách này của cậu đấy hả, luôn không chịu xuống nước mà đi dỗ người ta. Cả ngày mang khuôn mặt lạnh, mà Tông Đình cũng không phải máy sưởi, được được được, tôi không nói nữa là được chứ gì.”

Phó Thận thu hồi tầm mắt, anh bực tức dụi tàn thuốc, khóe miệng mang theo vẻ âm trầm, giọng điệu lại có chút ủy khuất: “Tôi không hề chiến tranh lạnh với cô ấy, là cô ấy không để ý tới tôi trước.”

Từ Minh ngồi bên cạnh anh, nói: “Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, còn lớn hơn người ta năm tuổi đấy.” Anh ta thấp giọng nói: “Trâu già gặm cỏ non.”

Sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Phó Thận, anh ta lập tức sửa miệng: “Trời đất tạo nên một đôi!”

Anh ta lại nói: “Tôi cũng đã khuyên cậu bao nhiêu lần rồi, cậu nên ở bên cạnh người ta nhiều hơn một ít. Cậu cũng chưa nghe bên ngoài nói như thế nào về Tông Đình à, da mặt dày quấn lấy cậu nhiều năm không buông, cho dù đã ở bên nhau thì người khác cũng nói đó là Tam thiếu thấy cô ấy đáng thương, không bao lâu thì sẽ chia tay.”

Phó Thận cứ như không nghe thấy, cầm lấy di động không ngừng ấn mở.

“Tôi đi thu dọn bọn họ.”

Từ Minh bĩu môi. Anh ta đương nhiên biết Phó Thận là sẽ thu dọn người khác như thế nào, thủ đoạn cũng quá độc ác. Nhưng anh ta nói mấy lời này không phải vì nghe lời này của Phó Thận.

“Cậu cũng nên nghĩ kỹ lại đi, sao cứ phải lừa gạt người ta. Rõ ràng thích người ta lại còn luôn muốn đẩy ra, cậu không sợ người ta sẽ bỏ cuộc không cần cậu nữa à. Đúng rồi, lần trước Tông Đình đến tìm cậu lại nhìn thấy bên cạnh cậu có phụ nữ, cô ấy không nói gì chứ?”

Tay Phó Thận đang lướt trên di động ngừng lại, anh có chút ngốc: “Phụ nữ nào?”

Từ Minh: “Lần trước tôi gặp phải cô ấy, hỏi cô ấy đi đâu. Cô ấy nói đến tìm cậu, cậu đã đồng ý cùng cô ấy đi trượt tuyết. Nhưng cô ấy chỉ đi vào tìm cậu chưa đến một phút đã ra, tôi thấy mắt cô ấy đỏ bừng, hỏi cô ấy bị làm sao, cô ấy nói bị cảm. Tôi cũng không nghĩ nhiều…”

Nói tới đây, anh ta nhìn thấy sắc mặt Phó Thận càng thêm âm trầm, giọng điệu của anh ta hơi chần chờ, lại mang theo vẻ không thể tin: “Chẳng lẽ cô ấy nhìn thấy bên cạnh cậu có phụ nữ nên hiểu lầm, cho nên mấy ngày này cũng không đi tìm cậu…”

Trong mắt Phó Thận toàn là lạnh lẽo, ngày đó anh uống quá nhiều, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng anh không hiểu sao lại thấy hoảng loạn, đứng dậy cầm lấy áo khoác liền đi ra ngoài.

“Đi à.”

Từ Minh nhanh chóng nói: “Cậu mau đi dỗ đi nhé, nhỡ đâu người ta không cần cậu…”

Trả lời anh ta chính là tiếng đóng cửa tàn nhẫn.

Phó Thận chau mày, anh đứng ở ban công, gạt tàn bên cạnh chất đầy tàn thuốc. Anh mới từ nhà Tông Đình quay về, biết được Tông Đình đã sớm bay ra nước ngoài chơi.

Khủng hoảng trong lòng anh càng lúc càng lớn, cô không phải như vậy.

Cô ấy chưa bao giờ sẽ như vậy.

Anh đã quen với việc có cô ở bên cạnh suốt chín năm, anh thật sự không thể tưởng tượng được nếu Tông Đình thật sự buông tay, anh sẽ làm sao.

Anh còn nhớ khi Tông Đình lần đầu tiên nói thích anh, đến lỗ tai cũng đều đỏ bừng. Trong lòng anh thấy có chút buồn cười, cố ý tới gần sát tai cô. Nhìn thấy cô hoảng loạn không biết làm sao, anh cảm thấy cực kỳ dễ dụ.

Anh không quan tâm mà để cô nện bước theo sát, thậm chí còn sẽ vì cô mà loại trừ chướng ngại ở bên cạnh.

Thích anh?

Tình cảm có thể kéo dài bao lâu, chắc cũng chỉ là do thiếu nữ nhất thời hứng khởi, qua không bao lâu thì sẽ tiêu tán.

Anh không nghĩ rằng, cô lại kiên trì chín năm.

Anh từ từ ôm vòng cô vào trong ngực, diệt trừ những tên đàn ông không có ý tốt tiếp cận cô.

Anh không để lộ ra chút sơ hở nào, ở sau lưng yên lặng giúp cô. Bên cạnh cô bị anh xếp người theo dõi, từng cử động của cô đều bị anh nắm giữ. Anh còn không thấy đủ, vòng cổ tặng cô còn lắp định vị cùng máy nghe trộm.

Nếu như cô biết anh luôn điên cuồng khống chế cô mạnh mẽ như vậy, có khi nào sẽ dừng bước hay không.

Không được, nếu đã từng bước một đi vào thế giới của anh.

Vậy thì đừng bao giờ nghĩ đến việc thoát khỏi.

Anh gọi điện thoại cho những người được sắp xếp ở bên cạnh Tông Đình, nghe được giọng nói sợ hãi của bọn họ: “Tam thiếu, tôi, hôm nay chúng tôi mới biết được cô ấy đi nước ngoài, gần đây Tông tiểu thư luôn ở nhà không đi đâu hết, chúng tôi không dám canh giữ quá chặt ở bên cạnh nhà của Tông tiểu thư, sợ bị Tông gia phát hiện. Ngày đó chúng tôi nhìn thấy Tông tiểu thư ra khỏi cửa, đến hành lý cũng không hề mang, cho rằng Tông tiểu thư đi dạo phố, chúng tôi cũng có đi theo…”

Anh lại đốt một điếu thuốc, nhớ đến cô chán ghét mùi thuốc, bỗng nhiên dập tắt.

Đột nhiên, anh cười một cái, sắc mặt không còn lạnh lẽo như lúc trước.

Vì sao anh còn phải cẩn thận đi thử tình cảm của cô, nếu đã biết tâm ý của cô ấy, lại sợ cô rời đi, vậy cứ nhốt cô vào nhà giam anh tạo ra là được.

Vô số lần anh đã đẩy cô ra xa, lại vô số lần muốn mạnh mẽ chiếm hữu.

Anh mở di động, nhấn mở một phần mềm ở trong đó. Tìm được điểm đỏ trên bản đồ của phần mềm, sau khi nhìn thấy điểm đỏ đang ở trong phạm vi di động, anh thư thái cười.

Nếu cô muốn thả lỏng đi chơi, vậy cứ tùy cô thôi. Về sau, anh sẽ ép chặt cô, một bước cũng không thể rời.

Đầu Tông Đình có chút đau, cô nhẹ ấn đầu, giây tiếp theo cô lập tức phản ứng lại rằng mình đang ở đâu.

Cô nhìn quần áo bệnh nhân trên người, đánh giá phòng bệnh sạch sẽ. Quay đầu nhìn thấy thiếu niên đang nằm trên giường bệnh ở bên cạnh, sắc mặt cậu ấy tái nhợt, trên trán quấn băng gạc.

Cô nhớ lại, trận tuyết lở ập tới trong nháy mắt, cô cùng thiếu niên nhanh chóng phản ứng lại mà chạy về phía trước, muốn tìm một chướng ngại vật để tránh tuyết. Nhưng tốc độ tuyết lở làm sao bọn họ có thể theo kịp, khi bị tuyết đè ở phía dưới cô biết chỉ có một phút để sinh tồn, lúc sau cô sẽ bởi vì thiếu oxy mà chết đi. So sánh với cô khi bị chôn sâu ở dưới tuyết, thiếu niên lại bị lấp nông hơn, nhanh chóng dùng cây trượt tuyết đào ra một cái lỗ nhỏ, rất nhanh đã tự mình chui ra.

Cô nghe thấy âm thanh nôn nóng của thiếu niên: “Tông Đình, cậu phải kiên trì, tôi lập tức kéo cậu ra. Cậu không được ngủ, cầu xin cậu.”

Ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, muốn khuyên thiếu niên không cần uổng phí sức lực. Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy không khí được thông suốt hơn rất nhiều, cơ thể thiếu oxy nhanh chóng có chất dinh dưỡng. Cô cố sức mở to mắt, nhìn thấy trên mặt thiếu niên đầy nước mắt, trên ngón trỏ của cậu ấy máu tươi đầm đìa.

Thiếu niên cứ như không cảm giác được đau đớn, trong mắt cậu ấy còn có nước mắt chưa kịp khô, lại vẫn cứ cười nói: “Thật tốt quá, Tông Đình, thật tốt quá, tôi còn tưởng rằng cậu đã chết…”

Trước một giây cô ngất xỉu, trong đầu lại nhớ tới anh.

Tươi cười làm người trầm luân.

Không cần trở lại năm mười sáu tuổi, hiện tại vẫn còn kịp.

Cô theo thói quen tính sờ lên vòng cổ trên cổ, khi sờ thấy trống không mới nhớ tới vòng cổ sau khi bị cô tháo xuống đặt ở trên bàn đã bị người khác trộm đi. Thiếu niên còn an ủi cô về sau sẽ tặng cho cô một cái vòng cổ khác.

Cô đã dịu dàng từ chối.

Vòng cổ là anh đưa, đã từng là đồ vật cô quý trọng nhất, bất kể làm gì cũng sẽ không tháo xuống. Đây là lần đầu tiên cô tháo vòng cổ xuống, cũng là một lần cuối cùng.

Mất đi vòng cổ đã đeo nhiều năm như vậy, trong lòng cô tuy buồn bã, nhưng lại càng cảm thấy được giải thoát nhiều hơn.

Cô muốn giải thoát khỏi đoạn tình cảm không đến đâu này.

Mấy ngày nay cô cùng thiếu niên đều ở bệnh viện, cô nhờ bệnh viện thay đổi cho họ một phòng bệnh khác. Hai người cùng ở trước cửa sổ sát đất của phòng bệnh nói chuyện phiếm, đọc sách, vẽ tranh.

Thiếu niên cười nói lần này bọn họ xem như ở bệnh viện nghỉ phép.

Cô phát hiện thiếu niên cùng mình có rất nhiều điểm tương đồng, hai người đều thích vẽ tranh, đều ghét ăn sốt cà chua. Tam quan cùng hứng thú của bọn họ không hiểu sao lại vô cùng phù hợp, hai người càng nói càng thấy hợp, tâm trạng của cô tốt hơn rất nhiều, vui vẻ nói chuyện phiếm với thiếu niên, lại quên trận tuyết lở này đã làm người nhà vô cùng sợ hãi.

Người nhà biết cô sau khi gặp tuyết lở được đưa đến bệnh viện, cuống quít không thôi. Cô hết sức khuyên can nhưng không có hiệu quả, cúp điện thoại lại bất đắc dĩ nói với thiếu niên: “Lần này xong rồi.”

Thiếu niên cười nói: “Không cần khẩn trương, chú dì cũng là quan tâm cậu, không giống ba mẹ tôi sau khi biết tôi không có việc gì liền ai bận việc nấy.”

Tông Đình vỗ bờ vai của cậu ấy, nói: “Đến lúc đó để cậu thể nghiệm sự chăm sóc chu đáo không có điểm dừng của ba mẹ tôi.”

Hai người một lần nữa lại cười đùa.

Cô đã bao lâu không còn nhớ tới người nọ, mấy ngày nay hai người vẫn như cũ không hề gửi tin nhắn cho nhau, cô thậm chí còn cảm thấy kiểu ở chung lãnh đạm này giữa hai người giống như đã chia tay.

Chia tay.

Cô sửng sốt, hồi lâu, ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thiếu niên lo lắng hỏi cô chuyện gì xảy ra, cô lắc đầu.

“Không có việc gì, chỉ là nghĩ thông suốt một chuyện.”

Phó Thận kiên nhẫn chờ đợi, giống như sói đói đang chờ con mồi. Anh chờ Tông Đình trở về, chờ cô trở lại bên cạnh anh.

Cho đến khi anh nhận được điện thoại của anh trai Tông Đình, tất cả lý trí đều bị vứt trên mặt đất, trong đầu trống không một khoảng.

Sợ hãi cùng hoảng loạn vây quanh anh, trái tim anh bị nắm chặt, sắc mặt tái nhợt.

Cô đã xảy ra chuyện gì? Những người đó đều là lũ ngu sao! Lúc tuyết lở có phải cô vô cùng sợ hãi hay không, nếu nhỡ chưa được cứu ra…

Không, cô sẽ không chết, cô phải vĩnh viễn ở bên cạnh anh.

Anh ngồi cùng một máy bay với người nhà của Tông gia, anh không hề buồn ngủ, vừa nhắm mắt lại liền giống như nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, bộ dáng bị tuyết lớn chôn sâu.

Anh không nên chờ tại chỗ, anh hẳn phải một bước không rời ở bên cạnh cô.

Chỉ là anh không nghĩ rằng khi Tông Đình nhìn thấy anh cũng không còn vui vẻ như lúc trước, vẻ mặt cô bình tĩnh không gợn sóng, anh rốt cuộc đã tìm không thấy một tia tình yêu.

Không phải như thế.

Nội tâm của anh bị khủng hoảng chất đầy, cả người giống như bị rút cạn sức lực.

Còn thiếu niên kia, anh nhìn thấy thiếu niên kia khi nói chuyện với Tông Đình trong mắt không giấu được vui mừng.

Đáy mắt anh tràn đầy lạnh lẽo, một thứ ghê tởm.

Anh nắm lấy tay Tông Đình, lại cảm giác thấy cô cứng lại.

Vách động trong lòng anh bị xé rách càng lúc càng lớn.

Ba Tông mẹ Tông nhìn thấy hai người như vậy, vì cho hai người không gian ở chung. Bọn họ tự giác lôi con trai ra ngoài, thuận tiện không quan tâm đến ý kiến của thiếu niên mà đẩy cả cậu ấy đang ngồi trên xe lăn rời đi.

Anh khẩn trương nhìn chằm chằm đôi mắt của Tông Đình, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, chậm rãi tới gần, sau đó chóp mũi dán vào nhau.

Anh có thể nghe thấy tiếng hít thở bất an của cô, nhìn thấy lông mi của cô run rẩy, đôi mắt trong trẻo.

Không đúng, không đúng!

Đáy lòng anh bị xé rách càng thêm lớn, sợ hãi cùng hoảng loạn đang lấp đầy anh.

Không đúng, cô không nên giống người xa lạ mà nhìn anh như vậy, đôi mắt của cô đang chứa đầy bóng dáng của anh, nhưng bên trong lại không tìm thấy một tia tình ý.

Anh nhớ đến vẻ mặt đầy ý cười của thiếu niên kia, trong mắt là tình yêu không che lấp được.

Đáy mắt hoàn toàn đông lạnh, trong lòng dâng lên một cỗ thô bạo cùng chiếm hữu. Anh nhẹ vỗ về môi đỏ của cô, nhận thấy được cô lùi bước, lạnh lẽo trên mặt anh càng tăng, sức lực ngón tay càng lớn, cúi đầu, mạnh mẽ mà hôn.

Mang theo chiếm hữu tàn nhẫn.

Em không nên nhìn anh như vậy, không nên nhìn anh như một người xa lạ vậy.

Xin em hãy nhìn anh, xin em giống như trước kia mà nhìn anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Vẽ tranh đánh đàn gì đó tôi cũng chỉ nói bừa thôi, còn thời gian để sống khi bị tuyết lở tôi nhớ hình như là một phút, dù sao khi bị tuyết chôn vùi xác suất tồn tại là rất thấp.