Chương 22: Thú bông

Lily không rõ vì sao ba mẹ lại yêu cầu cô không được tiếp cận Oliver.

Mặc kệ là cô tức giận hay cố chấp chạy đến tầng hầm ngầm tìm Oliver, ba mẹ đều nhất định không chịu.

Trừ khi Oliver rửa sạch thành công.

Cô không hiểu, rõ ràng Oliver rất sạch sẽ mà!

Nhưng lực chú ý của cô rất nhanh đã bị vũ hội hấp dẫn.

Đây là thế giới cô chưa bao giờ tiếp xúc, mười mấy năm qua ngoại trừ Oliver, cô chưa bao giờ gặp qua bạn cùng lứa tuổi.

Vũ hội xa hoa, lời mời của các tiểu thư quý tộc, còn có đủ loại hoạt động chưa bao giờ thấy.

Lily đắm chìm vào đó, cô thậm chí còn kết bạn với người bạn nhân loại đầu tiên trong cuộc đời, so với thú bông, cô càng thích ở bên cạnh bạn bè.

Mười mấy năm qua cô luôn ngăn cách với sinh hoạt của người thường, dẫn tới tình cảm cùng thường thức của cô trống rỗng.

Lily nỗ lực sửa đúng thói quen sai lầm của mình.

Ví như nam nữ không thể ngủ chung, cùng tắm rửa.

Cho dù có là người hầu thân cận nhất.

Có một ngày, cô biết được một tin tức làm người khϊếp sợ.

Oliver mất tích.

Sắc mặt ba mẹ rất xấu, bọn họ vẽ một đống hoa văn phức tạp quanh phòng.

Lily rất thương tâm, cô đã mất đi thú bông mình thích nhất.

Nhưng Oliver đối với cô không chỉ là thú bông, mà đó còn là người bạn trung thành nhất.

Cô cất phần hoài niệm này ở trong lòng, theo thời gian trôi đi, cảm xúc thương tâm chuyển sang hoài niệm nhàn nhạt cùng tiếc nuối.

Lily phải đính hôn, đối phương là một người đàn ông anh tuấn dịu dàng.

Mỗi ngày cô đều tươi cười hạnh phúc, chờ mong hôn lễ đến.

Trong Vương quốc xảy ra một chuyện lạ, mỗi ngày đều có người mất tích, sau khi phát hiện thì máu toàn thân đều bị hút khô.

Có người nói là do quỷ hút máu làm.

Sắc mặt ba mẹ Lily càng khó coi, bọn họ được quốc vương giao trọng trách bắt lấy hung thủ thần bí này. Trước khi rời đi còn dặn dò Lily trăm lần, bất luận xảy ra chuyện gì đều không được phép bước ra khỏi lâu đài cổ một bước. Bọn họ không yên lòng, lúc gần đi lại vẽ bên ngoài lâu đài cổ vô số hoa văn thần bí phức tạp.

Hôm nay, Lily tiễn vị hôn phu rời đi, rồi chậm rãi đi về phòng, cô vuốt môi, sắc mặt ửng đỏ, giống như còn có thể cảm nhận được ngọt ngào mới nãy.

“Lily.”

Cô rất lo lắng có người gọi cô, quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Oliver?”

Oliver so với trước kia càng thêm xinh đẹp, nhưng giờ phút này lại có chút chật vật, trên quần áo mang theo vết máu.

Cô bước nhanh đi đến trước cửa, nhưng rồi lại ngừng.

Cô có chút chần chờ, tay đặt trên cửa có chút do dự.

Đôi mắt màu xanh của Oliver u buồn nhìn cô, giọng nói dịu dàng: “Không sao hết Lily, tôi chỉ đến xem cậu, nói không chừng đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng.”

Hắn ho vài tiếng, vết máu thấm lên áo trắng trên tay.

Cô cắn răng, mở cửa lớn ra.

Oliver không nhúc nhích, hắn vươn đôi tay, dịu dàng nói: “Lại đây đi Lily, đã lâu không gặp, cậu đã quên tôi sao?”

Lily theo bản năng bước ra khỏi cửa, nhào vào lòng ngực hắn.

Cái ôm này ấm áp lại mềm mại, không giống như cảm giác cứng rắn khi ôm thú bông lúc trước.

Cô có chút khó hiểu, giây tiếp theo liền nghe được giọng nói trầm thấp của Oliver: “Lily, trên người của cậu có mùi thật khó ngửi. À, là mùi vị của tên kia.”

Cái gì?

Cô bỗng chốc hôn mê, trước một giây rơi vào bóng tối, nhìn thấy vẻ âm trầm hung ác trên mặt Oliver, cùng với bội kiếm quen thuộc dính đầy máu trong tay hắn.

Đó là bội kiếm của vị hôn phu cô!

Nhiều năm qua đi, lâu đài cổ bị dây đằng bao trùm, cho dù ở dưới ánh mặt trời cũng có vẻ âm trầm.

Vu thuật cùng cấm thuật bao phủ, lâu đài cổ thành lâu đài quỷ trong mắt mọi người.

Tương truyền, lâu đài quỷ có một đôi vợ chồng, xinh đẹp dị thường, vô cùng ân ái. Nam chủ nhân mỗi ngày đều đưa nữ chủ nhân đi vẽ tranh, trong đó có khi còn có thể truyền đến tiếng dương cầm duyên dáng.

Chỉ là, không người nào dám bước vào trong đó. Mặc kệ là vu thuật làm cho người ta sợ hãi hay là thú bông quỷ dị ở bên trong, còn có xương trắng rải rác trước cửa.

Trên một chiếc giường lớn, bóng hình nam nữ dây dưa chiếu lên vách tường, giống như đang hòa hợp làm một.

Trên mặt đất là quần áo cùng thú bông bị xé nát.

“Lily, nhìn anh.”

Thân hình nhỏ xinh bỗng nhiên bị nhấc lên, tiếng nói ngọt ngào phát ra tiếng kêu.

“Anh, anh thật quá đáng!”

Người đàn ông cúi người, hôn lấy môi cô, “Hửm?”

“Đây là em tự tay khâu vá đưa cho bé con, nhưng mà anh lại xé nát!”

Người đàn ông đột nhiên tăng thêm động tác, vuốt ve cái bụng phồng lên của cô, thấp giọng nói: “Không được, để thú bông làm, nhìn anh là được rồi.”

“Hiện tại anh không phải thú bông!”

Người đàn ông thấp giọng nở nụ cười, gương mặt dịu dàng si mê nhìn người dưới thân, “Lily, anh vĩnh viễn luôn là thú bông của em. Dù em không muốn thì cũng phải ở bên anh…”

Hắn nói, động tác lại tăng thêm.

“A a anh câm miệng!”

Người đàn ông thành kính hôn lên trán cô, “My daer Lily”

Chúng ta cùng nhau trầm luân.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người nói càng ngược càng thú vị! Có ngay!

Nghĩ thấy ngược nam chính hơi ngắn, nên ngược như thế nào đây. Tôi thấy phiền nhất là đi ngược nữ chính, chủ yếu là ngược nữ chính làm tim mình đau, nhưng nếu không ngược nữ chính mà lại trực tiếp đi ngược nam chính thì sẽ không đạt được hiệu quả, cái tuần hoàn đáng giận này!

Thật ra còn có thể có tra nữ? Nam chính nghiêm túc si tình.