Chương 4: Không yêu phiên ngoại

Cô nghe nói Phó Thận xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng bị thương không nặng, chăm sóc mấy ngày là có thể khỏe. Cô đã ra nước ngoài về nơi du học trước kia, tiếp tục việc học, đi theo người hướng dẫn tham gia các show diễn cùng tuần lễ thời trang.

Người hướng dẫn khen cô rất có thiên phú về thiết kế.

Thiếu niên cũng ở bên cạnh cô.

Cậu ấy tên Lorca, là một người mẫu nổi tiếng.

Cô thường xuyên thiết kế quần áo để cậu ấy mặc thử, Lorca trêu ghẹo cậu ấy giờ đã trở thành người mẫu độc quyền của cô.

Cô đổi số mới, chỉ có người nhà biết, khóa hết tài khoản xã giao.

Cô không muốn cùng trước kia lại có thêm chút liên hệ nào.

Những ngày bận rộn luôn qua nhanh, quan hệ giữa cô cùng Lorca càng thêm gắn bó, cô cảm thấy Lorca quả thực là một người bạn siêu thân của mình, hứng thú cùng tam quan của hai người đều tương đồng, cậu ấy hài hước lại không mất đi vẻ đáng yêu, có đôi khi lời nói cũng làm cô được lợi không ít.

Cô nhìn thấy ảnh phỏng vấn của Phó Thận trên tập chí kinh tế tài chính, ảnh chụp người đàn ông vẫn đẹp như cũ, mặt mày càng thêm ổn trọng.

Phóng viên hỏi anh có đang trong quan hệ yêu đương hay không, Phó Thận nói anh ấy có yêu một người, anh luôn coi người đó như vợ của mình, anh sẽ vĩnh viễn chờ cô ấy trở lại.

Tông Đình đã ngơ ngác cả một buổi chiều.

Lorca đi vào, trong tay cầm theo cơm hộp. Cậu nhìn thấy người đàn ông trên cuốn tạp chí trên bàn, đáy mắt hiện lên vẻ thâm trầm.

Tông Đình nhìn thấy cậu ấy đi vào, gập cuốn tạp chí để sang một bên.

Trên mặt Lorca vẫn là vẻ tươi cười xán lạn, tới cùng cô ăn cơm.

Không bao lâu sau, Lorca thông báo với cô.

Người theo đuổi cô cũng không thiếu, chỉ là mỗi lần không phải cô từ chối, thì chính là Lorca giúp cô giải quyết.

Lorca nói cái này gọi là hỗ trợ lẫn nhau, nếu bọn họ đều không muốn yêu đương, vậy không bằng giúp đối phương giải quyết những người theo đuổi bám mãi không buông.

Cô nhìn Lorca thẳng thắn nói mình trước mắt chưa tính đến việc yêu đương, không lâu trước đây mới lấy phương thức khó coi kết thúc một đoạn tình cảm chín năm, cô còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận đoạn tình cảm tiếp theo. Hiện tại cô không có tình cảm với cậu ấy, nếu tùy tiện tiếp nhận, cũng không công bằng với cậu.

Lorca vô tội chớp mắt, nói cô biết có thể thử một chút, cậu ấy không ngại, cậu ấy có thể đền bù mọi thương tổn cô đã phải chịu.

Cậu ấy theo đuổi cô đã lâu, cuối cùng cô cũng cân nhắc một phen, đồng ý với cậu ấy.

Nhưng ngoài ý muốn là hai người lại rất hợp nhau, Lorca luôn biết cô muốn gì, giống như đã hiểu biết tất cả về cô.

Cô trêu chọc cậu ấy giống như là đang mọc ở trong lòng cô vậy, luôn biết ý tưởng của cô.

Lorca lại cười, đáy mắt toàn bộ đều đen nhánh.

Cô cũng chậm rãi thích Lorca, hai người từ từ ngọt ngào mà yêu đương.

Người hướng dẫn mỗi lần nhìn thấy Lorca tới đón cô, đều phải thở dài mà nói một câu: Tôi nói mắt chó cũng phải mù mà, hai đứa cứ suốt ngày ân ái.

Lorca ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm sáng, cô chỉ mặc áo sơmi, từ sau lưng ôm chặt lấy eo của cậu.

Lorca tắt bếp, xoay người ôm cô lên trên bàn, cúi đầu hôn xuống.

Tay cậu ấy mềm nhẹ vuốt vòng eo cô, hỏi: “Còn đau không?”

Tông Đình đỏ mặt, lắc đầu.

Cô ngẩng đầu hôn khóe môi của cậu ấy, cười nói: “Lorca, em yêu anh.”

Trên mặt Lorca tràn đầy hưng phấn, cậu cúi đầu không ngừng hôn mặt cô. Cô cười trốn tránh, hai người lại quấn lấy nhau.

Lorca ôm lấy cô, trên mặt là si mê cùng thâm trầm cô không nhìn thấy, thấp giọng nói: “Anh cũng yêu em.”

Sau khi Tông Đình kết hôn với Lorca, luôn muốn biết gác mái trong nhà đang cất giấu thứ gì.

Lorca nói với cô đó là đồ dùng cần vứt đi.

Ngày Lorca có việc ra ngoài, Tông Đình ở nhà nhàm chán, đột nhiên nghĩ đến hay là lên gác mái tìm tòi xem sao.

Làm cô thấy lạ chính là, gác mái cũng không hề loạn như trong tưởng tượng của cô, ngược lại như rất dụng tâm xử lý, mỗi một loại đồ đều được bày biện chỉnh tề.

Cô nhìn một lần cũng không phát hiện có cái gì thú vị, chắc là Lorca nói đúng, bên trong tất cả đều là đồ dùng cần vứt đi.

Đang muốn xoay người rời đi, cô đột nhiên nhìn thấy một đồ vật làm cô thấy quen thuộc, hình như là một bức tranh.

Cô chậm rãi đi đến gần, còn chưa chạm vào, cửa gác mái đã bị người mở ra.

Cô hoảng sợ, xoay người nhìn thấy cậu mới nhẹ nhàng thở ra, “Làm em sợ muốn chết, sao anh đã về rồi? Không phải có việc bận sao?”

Lorca cười ôm lấy eo cô, cẩn thận vuốt bụng cô, nói: “Sao em lại lên đây, em đang mang thai, nơi này không sạch sẽ. Anh đã mua vé phòng triển lãm tranh mà em luôn muốn tới, đêm nay chúng ta sẽ cùng đi.”

Tông Đình vui vẻ gật đầu, cùng cậu đi ra khỏi gác mái.

Cô trêu ghẹo nói: “Gác mái cũng không loạn chút nào, cực kỳ sạch sẽ, chồng của em thật là lợi hại mà, đến gác mái cũng sửa sang có trật tự.”

Cậu ấy hôn xuống khuôn mặt cô, cười nói: “Không lợi hại thì làm sao có thể cưới được người vợ tốt như em.”

Mặt cô ửng đỏ, “Miệng lưỡi trơn tru.”

Ban đêm, Lorca nhìn gương mặt của người đang ngủ say trong lòng ngực, cúi đầu khẽ hôn xuống khuôn mặt cô. Cậu ta nhẹ nhàng đi xuống giường, chân trần dẫm lên mặt đất, trong ban đêm yên tĩnh không hề phát ra âm thanh nào.

Ánh đèn mờ nhạt trên gác mái, cậu ta cầm lấy một tập tranh, trên mặt mang theo vẻ mê luyến.

Bên trong vẽ tất cả đều vẽ một người.

Cậu ta một lần nữa sửa sang lại rương đựng đồ, khóa hết đống văn kiện trong ngăn kéo lại.

Cậu ta đứng ở cửa, một lần nữa nhìn căn phòng này, dưới ánh đèn tối tăm mơ hồ có thể thấy được khóe miệng của cậu ta nhẹ nhàng cong lên.

Đèn tắt.

Của một lần nữa bị khóa lại.

Rốt cuộc tất cả của em đều thuộc về anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện thứ nhất xong rồi!

So sánh với Phó Thận, ở bên Lorca thì Tông Đình sẽ càng hạnh phúc hơn. Tông Đình sẽ phát hiện bí mật trên gác mái kia không, có lẽ sẽ phát hiện đi, cũng có thể cả đời cũng sẽ không phát hiện.

Trong rương cùng ngăn kéo ở trên gác mái cất giấu thứ gì? Có lẽ là tư liệu về Tông Đình, kế hoạch của cậu ta, đồ dùng của Tông Đình, tất cả đều là bí mật mà cậu ta không muốn Tông Đình biết.

Khả năng về sau sẽ viết thêm một phiên ngoại nữa, muốn xem chi tiết nào có thể nhắn cho tôi.

Ngày mai viết kiểu trò chơi công lược! Viết về hai khoản trò chơi mà tôi thích! Xem mọi người có thể đoán được hay không nhá!

(Nam chính xuống đài, nam phụ thượng vị )