Chương 1: Người cá được thừa hưởng vì anh chết em nối nghiệp

Hoàng đế Sa Hoàng đã chết.

Cô chán nản nằm dài ở bên cạnh cái hồ nghỉ ngơi, lười biếng lăn qua lăn lại tắm nắng.

Cái chết của hoàng đế đâu có liên quan gì đến cô, rốt cuộc cô cũng chỉ là một người cá nhỏ bị giam giữ ở trong cung điện, người cá nhỏ thì quan tâm đến tình hình chính trị làm gì.

Ngay cả khi chết đi thì Sa Hoàng cũng chỉ là chủ nhân cũ của cô.

Không biết đã nằm được bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy tiếng người đi tới.

Trời sinh người cá có tính cảnh giác cao vì thế cô dựng thẳng vây cá lên ngay lập tức, căn cứ vào tiếng bước chân, cô có thể tinh ý đoán ra đó là Nhị điện hạ, hay hoàng đế mới vừa lên ngôi —— Allman.

Làm người thì phải cúi đầu khi ở dưới mái hiên, cô chỉ có thể buông bỏ những ân oán năm xưa mà bơi đến bên người ấy.

Vị hoàng đế mới trẻ tuổi đang mặc bộ lễ phục đăng quang cao quý, trước ngực là huy hiệu lớn có hai đầu thú hung dữ đại diện cho hoàng thất, và một chiếc áo choàng lông chồn trắng tinh với những đốm đen rải rác uốn lượn giữa đá cẩm thạch quý giá.

Anh nghiêng người vuốt ve mái tóc đen ướt đẫm của cô .

Ánh trăng hoà cùng hơi nước hiện ra một màn sương mù mờ ảo, cô nằm ở bên cạnh hồ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, đuôi cá nhẹ nhàng bơi lội có chút sáng ngời, giống như Aphrodite sinh ra trong nước.

Hiếm khi cô không né tránh sự đυ.ng chạm của một chàng trai, chớp đôi mắt to giống như cô đang dò hỏi về ý định của anh.

Allman vươn tay ra áp lên má của cô, anh cảm thấy vô cùng hài lòng vì sự ngoan ngoãn của cô, đôi mắt đẹp như thạch anh tím của anh nheo lên vì sung sướиɠ, ham muốn chiếm hữu dày đặc trong đáy mắt như muốn thoát ra ngoài.

Anh khẽ cười, vì cô tỏ ra mình không biết gì về chuyện bên ngoài.

“Ta đến đây, tất nhiên là vì”

“—— Thừa kế di sản của anh trai ta.”

Cô vốn dĩ là một người cá do đội buôn phía đông dâng tặng cho hoàng đế Sa Hoàng.

Các thương nhân đến từ phía đông đã được sứ giả chào đón nồng nhiệt vì những món hàng quý giá nhất của họ, chẳng hạn như đồ sứ có hình hoa lựu và trái cây, lông thú và hương liệu có giá trị liên thành, vô số mã não tráng men….. Và cô là món hàng quý giá nhất, bị nhốt trong bể kính chứa nước.

Sa Hoàng liếc nhìn cô, vẫy tay đang bưng chén rượu một cách tuỳ ý.

Anh trai anh nhận lấy món quà này từ bọn người phía đông, mà anh lại là người được thừa kế nó.

Để cô có thể ở lại thoải mái, anh còn đặc biệt ra lệnh cho người sửa lại một cái hồ phía trong thành một suối nước nóng lớn dành cho cô, những món đồ quý hiếm như ngà voi bạch xà cừ cướp được hay san hô đều được dùng để trang trí, độ xa xỉ khiến người khác ngưỡng mộ.

……..

Cô biết rằng hoàng đế có một người em trai, nhưng cô không thích cậu bé đó cho lắm.

Nguyên nhân là do vào một buổi trưa, cô đang nằm trên bờ để ngủ, nhưng tóc của cô bất ngờ bị giật tung.

Ai vậy!

Cô bực mình tỉnh dậy, nhưng khi cô mở mắt ra thì có một thanh niên mặc quần áo Trung Quốc mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Đôi mắt xanh biếc đang nhìn chằm chằm cô, giống như ánh nắng mặt trời đang chiếu xuống hồ nước, nhưng nước này phải đến từ hồ Baikal, nếu không sẽ không được tinh khiết mà lại là lạnh lùng lập dị trời sinh.

Anh đang cầm trên tay một vài sợi tóc đen vừa mới nhổ ra, chờ đợi phản ứng của cô một cách lặng lẽ và hào hứng.

Cô tức sôi máu, nhưng cô không thể làm gì anh ta được.

Cô chỉ có thể giả vờ làm dáng vẻ tủi thân, khiến cho anh không biết làm thế nào mà bước tới, rồi đột nhiên xoay người nhảy xuống nước!

Cái đuôi cá màu xanh dương bỗng nhiên vỗ xuống mặt nước, khiến cho mặt nước tung tóe khắp người thiếu niên, làm ướt cả mái tóc vàng xoăn của anh!

Cô lè lưỡi tinh nghịch, không quay đầu lại mà bơi xuống nơi sâu nhất của hồ nước.

…………

Sau đó Allman bị hoàng đế Sa Hoàng buộc phải xin lỗi cô, nhưng anh vẫn không chịu trả lại tóc cho cô.

Cô lười để ý đến anh, trốn ở trong nước như thể cô không nghe thấy tiếng anh gọi.

Tóc mái màu vàng của cậu thanh niên đã che đi đôi mắt màu xanh biếc, anh trầm tĩnh đứng đó không nói lời nào, đứng một lúc để lấy bình tĩnh, nhưng anh đột nhiên giống như một kẻ điên vậy, nhặt một viên đá trên mặt đất ném xuống mặt nước tĩnh lặng!

Anh hét lên và ra lệnh cho những người hầu bên cạnh anh khiêng một hòn đá lớn để ném nó xuống hồ muốn ép cô bơi lên!

Vô số viên đá xuyên qua mặt nước, từng viên từng viên rơi vào trong hồ, đáy hồ xanh sẫm xuất hiện những dấu vết màu trắng!

May mắn thay là hoàng đế Sa Hoàng đến nơi kịp lúc khi cô đang phải né tránh khắp nơi, lúc này cô nổi lên ngay lập tức.

Cô vùi toàn bộ nửa thân trên vào vòng tay của anh ta, thở phì phò phồng má giận dữ, khuôn mặt nhỏ nhăn lại yên lặng lên án.

Đầu lưỡi đỏ mọng của cô lặng lẽ thè ra, giống như một con thú nhỏ dễ thương liếʍ ngón tay của bệ hạ, thút thít muốn anh ta làm chủ cho cô .

Allman bị bỏ mặc một bên đang lạnh lùng nhìn cô , anh nhìn chằm chằm vào đầu lưỡi đỏ ửng của cô , biểu cảm của anh vặn vẹo trong giấy lát, các cơ trên mặt như co giật lại vì ghen tị.

Viên đá vụn sắc bén bị anh nắm chặt trong tay, ngay cả da thịt cũng bị cắt thành một mảnh mờ mịt, máu đỏ tươi chảy ra, nhưng anh không có chút phản ứng nào về việc này.

……..

[ Tại sao lại như vậy?! ]

[ Liệu cái chết của bệ hạ có liên quan gì tới Nhị điện hạ không ]

[ Suỵt, coi chừng cái đầu của ngươi ]

[.........]

Thảo nào bệ hạ đã lâu không đến gặp cô .

Chỉ trong cuộc thảo luận của những người hầu chăm sóc hồ bơi thì cô mới biết được rằng, vị hoàng đế Sa Hoàng trẻ tuổi và mạnh mẽ đã đột ngột qua đời vì một căn bệnh hiểm nghèo!

Anh ta không có người thừa kế, vì vậy vương trượng, ngai vàng và nhiều tài sản khác đều được giao cho Nhị điện hạ theo lẽ thường.

Cô với tư cách là một trong những tài sản thừa kế, tất nhiên được tính trong đó.

Cô rất đau buồn vì sự ra đi của bệ hạ, sau cùng thì chủ nhân của cô đã đổi thành một tên biếи ŧɦái nhỏ xinh Allman.

Chậc.

Phiền quá.

……..

Khi gặp lại anh một lần nữa thì anh đã là bệ hạ Sa Hoàng mới, kẻ độc tài của toàn bộ Bắc Vực.

Anh đến gặp cô mỗi ngày, kéo cô ra khỏi hồ bơi và ôm cô vào lòng, cái ôm như xiềng xích khiến cô không thể cử động, anh không thể không vuốt ve cô như bị đói khát làn da đã lâu, cuối cùng còn cho cô vào bể nước rồi chuyển đến tẩm cung để cùng anh nghỉ ngơi.

Nhưng nhìn chung anh ta đối xử với cô không tệ, ít nhất anh đã không tính toán việc cô thiếu tôn trọng anh như trong quá khứ.

Cô rúc vào trong vòng tay của Allman, cọ vào tay anh ra hiệu cho anh thả lỏng tay ra, cô gần như không thể thở trong vòng tay của anh.

Nhưng thật tiếc vì như thế cũng vô dụng, anh cứ thích dính lấy cô như thế này thôi.

Anh cầm một chiếc vương miện nhỏ đội lên đầu cho cô , chiếc vương miện này rất giống với chiếc mà anh đã đội khi đăng quang, thiên nga hồng nhung tinh thạch được khảm ở chính giữa, tinh thạch màu đỏ trong suốt và hoàn mỹ đã thu hút ngay lập tức sự chú ý của cô .

Tất nhiên là cô rất thích nó, cầm chiếc vương miện không rời và xoa những viên ngọc trai đá quý trên đó.

Nhìn cô tập trung chơi với vương miện, thậm chí anh còn cảm thấy hơi khó chịu, khoé môi chậm rãi nhếch lên.

Allman bật dây, đưa tay ra che mắt cô, phớt lờ sự phản kháng và vùng vẫy của cô, cắn từng chút một vào chiếc vây xanh xinh đẹp của cô, cho đến khi vì đau đớn mà sự chú ý của cô chuyển sang anh một lần nữa.

Anh …….. Càng ngày càng không thấy thỏa mãn.

Cô giống như là trái cấm của kẻ chiến thắng, chỉ có người thắng mới đủ tư cách để thưởng thức từng miếng, từng miếng, nắm chặt cô trong lòng cô tay mà ăn vào bụng, tuỳ tiện làm bậy.

Nhưng cô luôn dễ bị thu hút bởi những thứ khác và không muốn để ý đến anh nữa.

Tuy nhiên không sao cả, anh sẽ dẹp bỏ những chướng ngại vật, kể cả…… Người anh trai thân thiết nhất của mình.

Chàng trai lại nhớ tới ngày đó cô vươn đầu lưỡi mềm mại lấy lòng anh trai, trong đáy mắt đen tối xẹt qua tia sát khí.

Nhưng anh đã khoan dung tha thứ cho cô .

—— Miễn sao cô đừng nhìn những người khác.

Chỉ cần Allman nghĩ đến điều này, khắp thân thể anh không khỏi run lên, thậm chí tâm hồn cũng bắt đầu nóng lên.

Ngón tay trắng như ngọc sứ áp lên đôi môi đỏ mọng, gần như ngay lập tức muốn tiến vào cuốn lấy chiếc lưỡi nóng bỏng của cô, giọng nói kiềm chế ẩn chứa sự say mê cùng với du͙© vọиɠ vang lên.

“Những thứ mà anh trai cho em được, ta cũng sẽ cho em”

“—— Đúng không?”

—— Kết thúc truyện ——