Quyển 4 - Chương 2

“Hôm nay cũng ngoan nữa.”

Nụ hôn mang theo mùi hoa dừng ở trên môi hắn, mà Thời Thiên quen tay đặt lên eo nhỏ của đại tiểu thư, chậm rãi đảo khách thành chủ, hôn đại tiểu thư thân đến thở cũng không nổi nhưng hắn không ngừng lại, cho đến khi thiếu oxy làm đại não nàng phát ngốc, Thời Thiên mới đứng lên, từng bước một đẩy ngã đại tiểu thư đang choáng váng lên trên giường lớn.

Con chó trở nên điên cuồng cố chấp lăn lộn đại tiểu thư của hắn cả đêm.

Buổi sáng vốn nên có nắng sớm chiếu vào mà trong phòng lại tối tăm một mảnh như cũ, đôi mắt Thời Thiên lại dường như được phiếm ánh sáng, tình cảm mâu thuẫn đan chéo tình yêu ác ý cực kỳ dính nhớp gắt gao dây dưa lên trên người đại tiểu thư giờ phút này có vẻ nhỏ nhắn yếu ớt.

Người trong lòng ngực ưm ư một tiếng, vừa mới tỉnh lại đã bị Thời Thiên cọ lên, cực kỳ giống một con chó lớn đang làm nũng, từ phía sau đi lên lưu luyến ở sau cổ nàng, vươn đầu lưỡi lớn từng chút liếʍ láp da thịt che kín vệt đỏ.

Đại tiểu thư đơn thuần đến đáng thương dung túng cho con chó của nàng thân mật với nàng như vậy, không hề ý thức được có cái gì không đúng.

Thời Thiên nắm đôi tay thật chặt lại, thấp giọng cười ra tiếng, thỏa mãn bệnh hoạn theo kɧoáı ©ảʍ chui vào toàn thân, làm linh hồn hắn rùng mình không ngừng.

Hắn có bệnh.

Ý trên mặt chữ.

Cho nên bọn họ bây giờ là trời sinh một đôi đó.

----

Nhưng mà.

Đại tiểu thư của hắn đã hết bệnh rồi.

Đại tiểu thư của hắn đã không muốn tới gặp hắn nữa, nàng nói nàng cảm thấy áy náy, cảm thấy khó có thể đối mặt với hắn, cho nên chỉ kêu người khác truyền lời tới, hơn nữa cho hắn số tiền mà người thường dùng cả đời cũng không có được.

Đại tiểu thư của hắn bức thiết muốn phủi sạch quan hệ với hắn.

Thời Thiên dường như lâm vào trạng thái cực đoan, cười điên điên khùng khùng xé nát những chi phiếu đó, mặt mày toàn là lệ khí bùng nổ, đôi mắt tràn ngập điên cuồng như đang ấp ủ mưa bão sấm chớp, cả người toát ra vẻ nguy hiểm, lạnh băng làm người khác sởn tóc gáy.

“Ném tôi ra? Muốn cũng đừng nghĩ…”

Giọng nói nghẹn ngào như đang phát ra cuồng loạn, ý tưởng trong đầu bị áp lực chui từ dưới đất chui lên, mỗi tế bào thần kinh đều điên cuồng hưng phấn nhảy lên, nội tâm thúc giục nhanh đi ra căn phòng đã "cầm tù" hắn hơn hai năm qua.

Đại tiểu thư không muốn "cầm tù" hắn nữa, vậy thì để hắn giam cầm nàng lại đi, chính mình nuôi chó, thì sao có thể tùy ý vứt bỏ nó chứ?