Quyển 1 - Chương 3

-----

Tô Thừa chưa bao giờ là một tiểu hài nhi đơn giản, hắn biết mình xuất thân từ loại người trơ trẽn, từ nhỏ đã bị người hầu đánh chửi mà không có sức để đánh trả, người kia cũng chưa từng quan tâm hắn, bất đắc dĩ, mỗi ngày hắn phải trộm đồ ăn ở phòng bếp, bị phát hiện thì lại bị đánh thêm một trận nữa.

Cho đến ngày đó, bởi vì hắn cắn một hạ nhân, mà người đó mới bị chủ nhân trút giận xong, nên hiện tại đem hết tức giận phát tiết ở trên người hắn, cuối cùng dùng xích sắt buộc hắn ở trong phòng, vì không để hắn chết, nên mỗi ngày đưa cho hắn một chút đồ ăn.

Vốn tưởng rằng đây là chuyện bi thảm nhất cuộc đời của hắn rồi.

Nhưng chính là ngày đó, ngươi đã đến.

Ánh sáng tiến đến trong phòng, nhưng Tô Thừa lại cảm thấy không giống với ánh sáng thường ngày, hắn chỉ biết ẩn mình vào trong bóng đêm. Mà ngươi không giống vậy, ngươi tựa như vật phát sáng, bộ dáng tự nhiên ngây thơ xinh đẹp như trong tranh vẽ.

Đột nhiên, hắn đã biết nên làm như thế nào để thoát khỏi tình cảnh hiện tại rồi.

-------

Ngươi đương nhiên không biết một tiểu hài nhi cư nhiên có thể tính kế sâu như vậy, ngươi xem Tô Thừa được tắm rửa sạch sẽ lùn hơn ngươi một cái đầu, không nghĩ tới hắn cư nhiên bằng tuổi với ngươi, chỉ nhỏ hơn ngươi hai tháng.

Tô Thừa vẫn mang bộ dáng bài trừ thế giới bên ngoài như cũ, cả ngày không nói lời nào.

Mẫu thân ngươi bởi vì thai nhi lớn lên trong bụng cho nên cũng không có biện pháp thường xuyên quản ngươi, ngươi đi đâu chơi cũng không có ai dám cản ngươi, bất quá rất nhanh liền nhàm chán, không có bạn chơi cùng nên ngươi không vui, ngươi chỉ có thể mỗi ngày đi tìm Tô Thừa, tiêu khiển lớn nhất mỗi ngày chính là làm Tô Thừa mở miệng kêu ngươi là a tỷ.

Tô Thừa lại cực kỳ lãnh đạm với ngươi, hắn thấy tính cách ngươi ngây thơ như vậy nếu không phải ỷ vào thân phận, hẳn sẽ gặp chuyện không như ý, mà hắn ghét nhất chính là người như ngươi.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy ngươi bị làm cho tức giận mà bỏ đi, Tô Thừa lại vô cùng muốn mở miệng kêu ngươi ở lại, hắn cũng không biết vì sao muốn ngươi ở lại, chỉ là không muốn nhìn ngươi đi.

Cho nên, hắn thật sự chán ghét ngươi sao? Hắn không dám đối mặt với vấn đề mà người khác nhìn vào sẽ hiểu này đâu.

Sau đó, Tô Thừa không biết tiếng gọi thứ nhất kêu a tỷ là như thế nào mà ra khỏi miệng, chỉ biết sau từ a tỷ này, hắn đã thay đổi, nhìn bộ dáng ngươi vui vẻ, hắn cũng vui vẻ theo. Nhìn bộ dáng ngươi tức giận, hắn sẽ muốn gϊếŧ người chọc ngươi tức giận.

Quan hệ của các ngươi tiến triển vượt bậc, phảng phất như thật là một đôi tỷ đệ ruột, đây là thời gian nhẹ nhàng và hạnh phúc nhất của Tô Thừa, cho đến khi đệ đệ ruột chân chính của ngươi ra đời.

Tô Thừa nhìn ngươi yêu thích không buông tay ôm trẻ con trong tã lót kia, trong mắt lộ ra tình cảm chưa từng có đối với hắn, cho dù các ngươi mỗi ngày ở bên nhau, ngươi cũng chưa từng có dùng ánh mắt trân trọng như vậy trân trọng mà nhìn qua hắn.

Chờ đến khi ngươi rốt cuộc cũng buông xuống dưad trẻ trong lòng, Tô Thừa mới đi vào lộ ra ánh mắt hung ác của loài sói như lúc trước, hung tợn nhìn vật nhỏ chướng mắt này, lại trước khi ngươi quay lại thì khôi phục thành bộ dáng thờ ơ lạnh lùng.

Thời gian rất nhanh đã trôi qua 6 năm sau.

Hôm nay là ngày ngươi tới tuổi cập kê (15 tuổi), Tô Thừa sớm đã chuẩn bị lễ vật tốt cho ngươi, hiện tại Tô Thừa đã sớm không còn là bộ dáng tối tăm lại nhỏ yếu như lúc trước nữa, hắn cao hơn ngươi nửa cái đầu, cũng không biết làm gì mà cao như vậy.

Trải qua 6 năm, ngươi phảng phất vẫn ngây thơ như vậy, trừ bỏ cao hơn chút, mặt khác đều không có thay đổi.

Nhưng Tô Thừa thật ra lại trở nên rất bận, ngươi cũng không biết hắn đang vội cái gì nữa, chỉ là ngày thường thì không thấy bóng người, bất quá đến giờ ăn cơm chiều thì hắn sẽ đúng giờ mà trở về ăn cơm với ngươi.

Bất quá hôm nay là ngày ngươi cập kê, bắt đầu từ buổi sáng hắn vẫn luôn dính ở bên cạnh ngươi, mở miệng một cái là kêu a tỷ, hoàn toàn không có bộ dáng thờ ơ lạnh lùng như lúc trước, thay đổi như là sói con nhận chủ vậy.

Mẫu thân ngươi khi ngươi 14 tuổi đã qua đời, bệnh nặng không trị khỏi. Bởi vì thời điểm sinh ra đệ đệ Tô Ninh An thì hao tổn thân mình, vẫn luôn dùng dược dưỡng bệnh, nhưng cuối cùng cũng không qua được sau mấy năm.

“A tỷ, a tỷ.”

Đâu không phải giọng nói của Tô Thừa, tiếng kêu non nớt chậm rãi lại gần, là Tô Ninh An.

Nhìn Tô Ninh An bị một đám hạ nhân quay xung quanh chạy tới vọt vào trong l*иg ngực ngươi, Tô Thừa đột nhiên biến hắc, mà Tô Ninh An bình thường sợ nhất chính là huynh trưởng chưa từng có sắc mặt tốt với nhóc này, nhóc chỉ thích a tỷ vừa thơm vừa mềm thôi.

Tô Thừa một phen kéo Tô Ninh An đang ôm ngươi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Lớn như vậy rồi, hẳn là nên biết nam nữ khác biệt chứ.”

“A Thừa, An An chưa lớn mà, không có việc gì đâu.”

“Qua năm đã 6 tuổi rồi.”

“…”

Tô Thừa kéo tay ngươi qua, nói là phải cho ngươi xem lễ vật, không cho những người khác đi theo, ngay cả Tô Ninh An cũng chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn tỷ tỷ bị người khác đoạt đi.

Ngươi có chút không hiểu nhìn Tô Thừa chưa bao giờ che giấu sự thân thiết với ngươi, nghĩ đến lời hắn vừa nói, mà tự mình mâu thuẫn.