Quyển 10 - Chương 2: Quấn lấy

Buổi tối hai tuần sau, khi bạn nhìn thấy bóng dáng ở cây đại thụ trước cửa ký túc xá, trong lòng bạn sớm đã không còn cảm giác hạnh phúc nhảy nhót khi các bạn ở bên nhau lúc ấy, mà là một loại cảm giác đạm mạc khi gặp người mà thôi.

Không giống bạn, Ôn Diên quả thực sắp điên rồi.

Hắn đã hơn mười ngày không có ôm bảo bối của hắn, không có hôn môi nàng, không có cùng nàng nói chuyện, không có nghe được nàng làm nũng, không có hơi thở quen thuộc của nàng …

Hắn nhớ bạn, rõ ràng ở chung trường, nhưng hắn rất nhớ bạn, giống như là đã tách ra mấy năm rồi vậy, nhớ nhung đến tận xương tủy làm hắn muốn đến tìm bạn, nhưng mà bạn có việc, bạn không rảnh nhìn hắn, cho dù hắn có đẩy mọi chuyện xuống tới tìm bạn, nhưng bạn cũng có chuyện riêng không thể ở bên hắn được. Nhưng mà, rõ ràng trước kia không phải như thế, bọn họ không phải mỗi ngày đều ở bên nhau sao? Không phải chỉ cần hắn nhìn thấy, thì sẽ có hình bóng của bạn sao?

Rốt cuộc cũng ở chỗ này chờ được bạn rồi, Ôn Diên bước mấy bước dài tới chỗ bạn, một tay ôm bạn vào trong l*иg ngực, đôi tay dùng sức ấn ở trên lưng bạn, đầu chôn ở vai bạn rồi hít vào thật sâu mấy lần, chỉ có lúc này, hắn mới cảm thấy tế bào toàn thân sống lại.

Chỉ có bảo bảo của hắn mới có thể lấp đầy hắn.

“Làm sao vậy? Ôn Diên.”

Bạn có chút kỳ quái, Ôn Diên ngày thường luôn nho nhã ôn hòa, phảng phất hết thảy đều thành thạo, bạn chưa bao giờ gặp qua bộ dáng hắn thất thố như vậy.

“Em lúc trước đều kêu anh là A Diên.” Ôn Diên giọng nói rầu rĩ, phảng phất như đang đè nén cảm xúc, đôi tay ôm bạn càng chặt hơn.

“A Diên, làm sao vậy?”

Ôn Diên đột nhiên không biết nên nói cái gì, hắn luôn cảm thấy hắn đã đánh mất bạn rồi, nhưng bạn lại ôn nhu nhìn hắn như vậy, giống như mấy ngày này các bạn vẫn luôn ở bên nhau như bình thường vậy.

“Anh có mua một căn nhà chung cư gần trường rồi, chúng ta dọn ra ngoài ở đi được không?”

“A Diên, em ở ký túc xá khá tốt, nên không dọn đi đâu.”

Bạn không biết Ôn Diên vì sao đột nhiên kêu bạn dọn ra ngoài với hắn nữa, trước đây đồ trong ký túc xá của bạn quá nhiều, hắn còn trêu chọc muốn căn phòng lớn cho bạn để quần áo trang sức, khi đó bạn còn cười đồng ý với hắn.

Ôn Diên cười khó coi, nhưng hắn vẫn không miễn cưỡng bạn như cũ, quấn lấy bạn ở dưới lầu thật lâu, mới lưu luyến không tha nhìn bạn lên lầu, mà bạn một lần quay đầu lại đều không có.

Bạn đã biết, bạn giống như, không yêu Ôn Diên nữa rồi.

Khi bạn nói ra lời từ chối hắn, bạn liền phát hiện thì ra bạn đã sớm không để bụng cảm nhận của hắn, không phải bởi vì cáu kỉnh với hắn, mà là bạn thật sự đã không có cảm giác, bạn không thích hắn nữa.

Nhưng Ôn Diên hiện tại mỗi ngày đều tới tìm bạn, hắn mỗi ngày đúng giờ đợi bạn dưới ký túc xá, rồi đưa bạn đi đến phòng học, tan học cũng dính lên bạn, hắn vẫn luôn nắm tay bạn, mà bạn cũng không còn nghe được âm thanh thông báo điện thoại của hắn nữa, hắn cũng không có lại buông bạn ra để đi giúp người khác nữa.

Nhưng bạn một chút cũng không vui, ngược lại còn cảm thấy bị hắn cuốn lấy làm bạn không hít thở nỗi.

Càng quá mức hơn là bất luận bạn đi gặp ai thì hắn đều phải đi theo, cho dù bạn không đồng ý, nhưng cũng có thể thấy bóng hắn phía sau bạn.

Đây là lần đầu bạn cảm thấy, Ôn Diên sẽ làm người ta chán ghét như vậy.

Vì thế bạn rốt cuộc cũng đưa ra lời chia tay.

“Chia tay…? Em muốn chia tay với anh sao?”

Ôn Diên vừa mới tươi cười đầy mặt đưa bạn lên lầu, xoay người liền nhận được cuộc gọi của bạn

Tuy rằng nói qua điện thoại có vẻ không quá chính thức, nhưng bạn không muốn lại có liên quan với hắn nữa, xuất hiện ngay trước mặt hắn chỉ bị hắn dây dưa càng sâu hơn mà thôi.

“Đúng vậy, tôi không thích anh nữa, cho nên về sau cũng không cần liên lạc với tôi nữa, cứ như vậy đi.”

Nói xong câu đó bạn liền cúp điện thoại, trong nháy mắt trong lòng không có khổ sở, chỉ có sự nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.

Bạn kéo hắn vào danh sách đen, cũng may khóa các bạn không giống nhau, chỉ cần chú ý một chút, thì hẳn là cũng sẽ không gặp được.

Hửm? Bên ngoài trời mưa sao?

Vừa rồi còn chưa mưa mà.

Thôi, vẫn nên lấy quần áo vào phòng trước thôi.

––––