Quyển 1 - Chương 22

Lý Thừa Chinh còn mang theo khuôn mặt ửng hồng đột nhiên nhiễm nhung khí, nhưng côn ŧᏂịŧ lập tức đâm vào cửa tử ©υиɠ, thậm chí còn muốn cắm thêm vào, vừa rồi tử ©υиɠ được chơi một hồi rất lâu đã được để yên, y thật sự chịu không nổi, nhắm mắt lại dùng đầu ngón tay bóp núʍ ѵú của mình, đầu nhũ lớn màu mật ong bị kéo dài lên, Phong Vân nhìn thấy cảnh này mà ánh mắt của hắn tối sầm xuống.

Hắn lập tức rút côn ŧᏂịŧ đang cắm trong nữ huyệt ra, vuốt ve cơ ngực cường tráng, đột nhiên cắm vào trong kẽ vυ", cơ ngực Lý Thừa Chinh không cứng rắn như nam nhân, mà là mềm mại co dãn, bầu vυ" bao lấy côn ŧᏂịŧ Phong Vân làm hắn hơi phát ra tiếng rêи ɾỉ, qυყ đầυ không ngừng chọc vào cằm Lý Thừa Chinh.

“Hmmm…”

Gần đây không biết vì cái gì, cơ ngực luôn sưng lên đau đớn, y vốn tưởng là bị tên tiểu tử kia xoa quá nhiều, nhưng hiện tại núʍ ѵú sưng to, vừa trướng vừa khó chịu, lúc bị Phong Vân xoa ngực, càng cảm giác tựa hồ có cái gì muốn từ núʍ ѵú phun ra.

“A… đau quá… Dừng lại đi…”

Phong Vân bắt đầu chơi hai bầu vυ" khổng lồ như đang chơi nữ huyệt, không chút lưu tình vuốt ve cho đến khi kẽ ngón tay nặn ra được thịt vυ", dưới sự uy hϊếp của Phong Vân, Lý Thừa Chinh còn bất đắc dĩ há miệng ngậm qυყ đầυ của hắn.

Phong Vân cảm giác dường như sắp đến cực hạn, qυყ đầυ nhét vào miệng Lý Thừa Chinh, lập tức trực tiếp bắn vào.

“Ưm ưm… Ực…”

Hắn hài lòng nhìn khuôn mặt tuấn tú và khoang miệng của Lý Thừa Chinh tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, lại đột nhiên nhìn thấy trên cơ ngực bị xoa đến sưng lên đều là nước, nhìn kỹ mới nhìn thấy núʍ ѵú của y đã phun ra một luồng sữa nhỏ.

Phong Vân ôm lấy Lý Thừa Chinh, dưới biểu tình thất thần của y, hắn vùi đầu vào l*иg ngực y mυ"ŧ núʍ ѵú, hương sữa ngọt ngào tiến vào khoang miệng, Phong Vân mυ"ŧ đến thần trí tan rã.

Phụ thân còn vừa là nương tử của hắn, vừa là mẫu thân của hắn.

Ở kinh thành ai ai cũng biết Lý Phong Vân và Ngũ hoàng tử có quan hệ tốt, cũng may Ngũ hoàng tử cũng là một công tử phong lưu, còn hắn là một thiếu niên kiệt xuất của kinh thành cho nên vẫn chưa bị hắn ta câu dẫn.

Ngũ hoàng tử có bề ngoài tuấn tú xinh đẹp, vẫn là mắt hồ ly, liếc mắt một cái cũng làm cho tim người ta đập nhanh hơn, lúc này thân mật tiến đến bên cạnh Phong Vân, trên mặt tràn đầy ý cưới.

Phong Vân cũng thỉnh thoảng mở miệng nói vài câu.

Thiếu niên lãng tuấn lại phối hợp với gương mặt xinh đẹp tươi cười của Ngũ hoàng tử đi bên cạnh, hình ảnh này thật sự mà một cảnh đẹp ý vui...

Lý Thừa Chinh nhìn thoáng qua từ xa, không thoải mái nhíu nhíu mày, xoay người rời đi.

Y đột nhiên nhớ tới lời đồn trong kinh thành đối với Ngũ hoàng tử: “Có vẻ cũng là một người ăn chơi trác táng, một nam sắc chính hiệu.”

Tâm trạng thoáng cái không ổn lắm.

Lý Thừa Chinh tin tưởng thủ hạ của mình, cũng không cần hỏi ngũ hoàng tử ăn chơi trác táng cá mè một lứa với Phong Vân về phương pháp giải cổ trùng.

Lại quay đầu nhìn thoáng qua Ngũ hoàng tử thân mật ở bên tai Phong Vân thì thầm, vẻ mặt của y càng khó coi hơn.

Ngũ hoàng tử uống trà, trong mắt hồ ly tràn đầy ý cười: “Phong Vân, ta từ chỗ thúc phụ lấy được một con hồ ly trắng, vật nhỏ đó quả thực rất đẹp, con ngươi màu lam hệt như ngươi vậy.”

“Ngươi muốn sở hữu nó không? Nếu muốn thì ta tặng cho ngươi.”

Lý Phong Vân ngước mắt nhìn hắn ta, lạnh lùng trừng mắt.

“Lúc ngươi trừng mắt cũng thật tuấn lãng.”

Phong Vân thở dài, nhấp một ngụm trà, không trả lời câu nói của hắn ta.

“Phong Vân, ta đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi đi theo ta đi…”

Ngũ hoàng tử hứng thú nghịch chén trà trong tay: “Nếu lúc trước ngươi chịu theo ta, không chừng giờ hai đứa nhỏ của chúng ta đã được uống sữa rồi.”

“A, nam tử cũng có thể mang thai à?” Phong Vân mở to mắt, chợt nghĩ đến tử ©υиɠ của Lý Thừa Chinh.

Lại nghĩ đến biểu tình mềm mại gợi cảm của phụ thân hắn lúc trên giường.

Bụng dưới của hắn chợt căng thẳng.