Chương 53: Tai nạn (2)

Khương Dạng không nghe theo lời dặn dò của thiếu niên ở lại tại chỗ,

mà lặng lẽ đuổi theo hướng thiếu niên rời đi.

Đêm khuya, trong con hẻm tối tăm.

Trong các con hẻm cũng có đường chia đôi nên khó phân biệt đông tây

nam bắc.

Khương Dạng cho tới bây giờ cũng không biết, cô sống ở đây lâu như

vậy mà gần đại viện nhà cô có một nơi âm u ẩm ướt như thế này.

Sau khi cô đi vòng quanh con hẻm vài vòng, cô nghe thấy một số động

tĩnh.

Hướng tới nguồn gốc của âm thanh, nhẹ nhàng đến gần.

Khương Dạng không hành động hấp tấp mà quan sát cẩn thận ở mọi ngã

tư.

Cuối cùng, khi rẽ sang một góc khác, cô nhìn thấy bóng dáng của thiếu

niên

Phanh! Phanh! Phanh!

Nắm đấm đánh vào thân thể, phát ra tiếng động bịch bịch.

Thiếu niên đang đánh nhau.

Đó là quyền quyền đến thịt, hung ác liều mạng đánh nhau.

Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của những người

đó.

Khương Dạng đã nghe nói về chuyện thiếu niên đánh nhau, nhưng bao

giờ thấy cậu ấy đánh nhau

Thiếu niên mười tám tuổi, người cao chân dài, dáng người không được

coi là cường tráng, nhưng trên người lại tràn đầy cơ bắp săn chắc.

Lúc còn nhỏ, cái gì mà Karate, Taekwondo, tất cả đều khinh thường nhìn

lại.

Cậu thích nhất là cuốn băng võ thuật mà ông nội của cậu đã giấu.

Cũng không có sư phụ nào đưa vào cửa, chỉ là nhìn xem, ba quyền hai

chân, tự nhiên sẽ học được.

Bởi vậy Khương Dạng không chỉ nhìn thấy tốc độ xuất quyền của thiếu

niên rất nhanh, sức lực rất mạnh mẽ, hơn nữa thân hình tự nhiên và uyển

chuyển, quyền cước phối hợp ăn ý.

Đó là một lợi thế như vậy.

Nhưng địch nhân của thiếu niên có sáu bảy nhiều như vậy

Hai đấm khó địch lại bốn tay.

Trong trận hỗn chiến, thiếu niên đôi khi bị tấn công bất ngờ.

Có một khoảnh khắc đặc biệt, khi một bóng người đột nhiên nhảy ra,

cầm một thứ gì đó và đập mạnh vào lưng thiếu niên

Ngay lập tức

Bóng dáng cậu lắc lư.

Khương Dạng vội vàng che miệng lại, không dám kêu ra tiếng, thậm chí

cố gắng che giấu hô hấp.

Cô không thể bại lộ, nếu không sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho thiếu

niên.

Vài phút sau.

Từng bóng người ngã xuống đất.

Thiếu niên trở thành người duy nhất đứng vững

Cậu nắm chặt nắm đấm, thở hổn hển, lạnh lùng uy hϊếp nói, “Xem ra lần

trước tao giáo huấn chúng mày chưa đủ, lần này đánh có sướиɠ không?

Tao nói lại lần nữa, đừng để tao nhìn thấy chúng mày ở chỗ này!”

Đôi mắt ấy luôn ấm áp và sáng ngời khi đối diện với Khương Dạng

Giờ phút này, tối đen như mực, mang theo một cỗ nồng đậm địch ý,

giống như dã thú trong đêm tối, sáng ra nanh vuốt sắc bén của cậu

Những người bị thiếu niên quật ngã lăn lê bò lổm ngổm trên nền đất bẩn,

vừa la hét đau đớn vừa chạy trốn.

Lúc này, thiếu niên mấp máy khóe miệng, liếʍ vết thương xé rách trong

miệng, nếm được một mùi máu tanh nhàn nhạt.

Đồng thời

Cậu quay lại và di chuyển vài bước

Lộ ra một người phụ nữ run rẩy cuộn tròn trên mặt đất, ôm mình thành

một quả bóng, lạnh run.

Tuổi của người phụ nữ ấy không lớn, ước chừng là hơn hai mươi tuổi,

trông như vừa mới ra công tác xã hội.

Thiếu niên nhìn về phía người phụ nữ nói, “Đường ở đây không an toàn,

sau này cô đừng đến đây. Này, cô có thể tự về nhà được không?”

Người phụ nữ run rẩy hoảng sợ, nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi…. Tôi không

sao… Cảm ơn…”

Thấy vậy, thiếu niên cất hai chân ra, vẻ mặt vội vàng chạy ra khỏi ngõ.

Nhưng mà cậu mới đi về phía trước một đoạn, thì nhìn thấy Khương

Dạng đang trốn ở một góc

Khương Dạng dựa vào vách tường, ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng thoáng,

ánh đèn mờ nhạt phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của cô.

Thiếu niên ở trước mặt Khương Dạng, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ hơn so với

khi cậu đối mặt với sáu hoặc bảy đối thủ hung dữ.

Cậu luống cuống tay chân như vậy, đến mức không thể nói rõ ràng

“Em… Sao em lại ở đây? ”

“Em…Em đã nhìn thấy hết rồi sao? ”

“Em… Em có sợ không? ”

Cậu muốn vươn tay ôm Khương Dạng, nhưng lại sợ Khương Dạng bị

mùi máu tanh trên người cậu dọa sợ.

Cánh tay nâng lên từng cái một, hạ xuống một chút

“Khương Khương, em đừng sợ. Anh… Anh không cố ý đánh nhau…

Vừa rồi trên đường, anh nghe thấy có ai đang la hét… Anh chỉ không

chút nghĩ ngợi nên chạy vào… Khương Khương, em biết đấy, bình

thường anh không hung dữ như vậy… Khương Khương, em đừng sợ

anh. ”

Thiếu niên sợ nóng nảy.

Sợ nhìn thấy vẻ chán ghét và sợ hãi trên mặt Khương Dạng

Khương Dạng thở nhẹ.

Cô nhìn vết thương sưng đỏ trên mặt thiếu niên, cũng nhìn đôi mắt bối

rối không thôi của cậu, càng nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng và lo lắng của

cậu.

Cô nhẹ giọng nói, “Em không sợ. Em biết anh đánh nhau là có lý do”

Thiếu niên vừa nghe, thần sắc thoáng sửng sốt.

Người nghi ngờ đã trở thành cậu

Khương Dạng tiếp tục nói.

“Vừa rồi anh đánh nhau là vì bảo vệ người phụ nữ kia…”

“Lúc trước anh đánh nhau ở trường, là bởi vì nam sinh kia bắt nạt bạn

học lớp dưới, còn cùng người khác thu phí bảo hộ…”

“Lần trước anh đánh nhau với người bên ngoài trường học, bởi vì những

người đó tung tin bịa đặt ra bên ngoài về nữ sinh trong trường chúng

ta…”

Cô biết chuyện đó, tất cả đều biết.

Thiếu niên bị thông báo phê bình, hết lần này đến lần khác dán lên bảng

thông báo

Nhưng cậu không phải loại người điên cuồng si mê bạo lực, mỗi một lần

cậu đánh nhau đều là vì ——

“Mỗi một lần anh đánh nhau, đều là vì bảo vệ một ít người nhỏ yếu bất

lực, cho dù anh căn bản không quen biết những người đó.”

Đó là ý thức công bằng bẩm sinh của cậu

Và đó là lý do tại sao.

Từ nụ cười đến thân thể của thiếu niên, tất cả đều làm cho mọi người

cảm thấy tràn ngập cảm giác ấm áp, giống như ánh mặt trời nóng rực của

mùa hè

------oOo------