Chương 2: Xem phòng

Cô bước chậm về phía trước, né sang một bên để tránh người đàn ông rồi

vòng ra phía sau mẹ mình.

“Chuyện gì ạ?”

“Con đưa người này đến xem căn phòng ở phía sau nhé. Mẹ đang nấu đồ

ăn.”

“Hả?!”

Hà Lộ mở lớn miệng, đầu óc choáng váng.

“Con hả cái gì?” Mẹ Hà nhíu mày.

Thật ra khi Hà Lộ vô thức lên tiếng, cô mới cảm thấy chính mình có vấn

đề.

Vì mang khách đi xem phòng cũng là chuyện bình thường, sao ban nãy

mình lại bất ngờ đến thế.

Cô cũng không biết bản thân mình bị làm sao, cả người dường như đang

phát ra tín hiệu đề phòng, cảnh báo rằng người đàn ông phía trước rất

nguy hiểm…

Mẹ Hà tắt bếp đang nấu trong nồi, đi ra tiếp đãi khách khứa, biểu cảm

như không biết phải nói gì.

“Vậy con đi xào rau đi, mẹ dẫn khách đi xem.”

“A…”

Hà Lộ lén nhìn người đàn ông một chút, thấy anh cũng đang nhìn mình,

ánh mắt vô cùng ung dung tự tại, tự nhiên cô thấy hơi xấu hổ.

“Con đi lấy chìa khóa.” Hà Lộ nói, chạy nhanh ra sảnh phía trước.

Cô bước tới sau quầy, đem cặp sách đặt lên ghế dựa, nghe mẹ mình đang

ngượng ngùng giới thiệu sơ qua xung quanh.

Người đàn ông không nói chuyện, chỉ thấp giọng cười, tỏ vẻ không có ý

gì.

Nhớ đến những hành động ban nãy của mình, Hà Lộ càng cảm thấy

ngượng ngùng hơn.

Cô kéo tủ ra lấy chìa khóa, cúi đầu bước ra khỏi quầy rồi đi đến một

cánh cửa, chỉ chỉ vào phía sau người đàn ông.

“Đi phía sau này.” Giọng nói cô cứng nhắc.

Người đàn ông nhướng mày, quay đầu về phía sau, Hà Lộ vòng qua anh

rồi đi về phía trước.

Nhà nghỉ này được xây dựng thành hai căn hai lầu phía trước và sau, ở

giữa là một cái sân nhỏ hình chữ nhật, cả khu nằm trong những chiếc

tường cao lớn.

Thông thường, khách đến trọ sẽ ở trong tòa nhà phía sau. Bên đó không

chỉ sạch sẽ, yên tĩnh, mà còn có một sân vườn nhỏ, hơn nữa, không gian

riêng tư cũng tốt hơn.

Hà Lộ đi được vài bước mới nghe tiếng bước chân đằng sau đi theo, biết

anh đang theo kịp mình, cô cúi đầu đi tiếp.

Trình Diệu Khôn tự biết cô gái nhỏ phía trước sợ mình, anh cũng không

để ý lắm, chỉ giữ khoảng cách ba bước chân với cô.

Đến góc cua, tầm nhìn rộng mở, Trình Diệu Khôn nhìn thấy trong sân có

một cái hồ nhỏ và núi giả, bên cạnh là một cái đình nghỉ mát hình chữ

nhật, anh rất hài lòng với cảnh vật nơi đây.

“Chỗ này xây không tồi.”

Hà Lộ nghe giọng nói trầm thấp khàn khàn, cảm giác toàn thân như bị

điện giật, cổ và cánh tay nổi một tầng da gà.

“A… Vâng.” Hà Lộ nhỏ giọng nói, chỉ đứng im trong cái đình phía

trước, cũng không dám nhìn người đàn ông trước mặt, rũ mắt nói: “Chỗ

đó, bây giờ không có ai ở, phòng vẫn đang trống, anh muốn ở tầng trên

hay tầng dưới.”

“Tầng dưới.” Trình Diệu Khôn dứt khoát nói, đi lướt qua Hà Lộ đến

trước cửa phòng bên trái, “Phòng này.”

Hà Lộ nhanh chóng lấy chìa khóa trong chùm rồi bước tới cửa.

Trình Diệu Khôn đứng trước cửa phòng. Khi cô lách người qua, khoảng

cách giữa cả hai bỗng hẹp lại, một cảm giác áp bách vô hình lại nổi lên.

Cô cúi thấp đầu, kiếm ra chìa khóa B03 để mở cửa, tay cầm có chút run,

chìa khóa cắm hai lần vẫn chưa vô được ổ…

Người bên cạnh thở dài nhẹ, hơi thở lêи đỉиɦ đầu cô như có như không,

Hà Lộ đỏ mặt, hai bên tai cũng dần nóng lên.

Nhìn thấy lỗ tai trắng nõn của Hà Lộ bỗng chốc đỏ bừng lên, đáy mắt

Trình Diệu Khôn hiện lên vẻ hứng thú, anh nghiêng người nhìn về phía

bàn ghế gỗ dài ở không xa, tránh gây thêm áp lực cho cô.

------oOo------