Chương 19

Trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, một chàng trai đang cầm con dao sắc lẻm, mắt hằn lên những tia lửa giận giữ. Cô gái ngồi im, cứng đờ người, nước mắt giàn dụa, ngước nhìn chàng trai trong đau khổ và bế tắc... gió quật vào mặt, cô gái run lên bần bật, sợ hãi, nép mình vào bờ tường lạnh lẽo.

-Biết tội của mình chưa? - chàng trai hỏi, thái độ vẫn lạnh như băng

-Biết, biết tội gì - cô gái ngây thơ hỏi.

Cậu nhóc quay sang nhìn cô gái, mắt hằn lên, không khác gì ác quỉ.

Cô bé rùng mình, nói lí nhí:

-Phong, tôi không biết tại sao cậu lại đưa tôi lên sân thượng trường làm gì?

-Thật sự không biết?

Diễm lắc đầu. Phong bước tới chỗ Diễm:

-Tôi muốn hỏi cậu một câu

-Phong...cứ hỏi

-Cậu đã bao giờ thấy tôi chơi với con gái chưa?

-Hình như là... chưa -Diễm ấp úng.

-Ừm, cậu biết tại sao tôi lại hỏi vậy không? tôi biết thừa là cậu lúc nào cũng theo dõi tôi và Huy, nhưng Huy là người thẳng tính, nói thẳng ra luôn và cắt đuôi cậu dễ dàng... nhưng tôi lại không muốn mất lòng bạn bè, tôi không muốn nói ra vì sợ sẽ làm Diễm tổn thương - Phong nói nhẹ nhàng

Diễm thở phào, còn nghĩ Phong sẽ gϊếŧ mình nữa chứ.

-Bây giờ, tôi mới thay đổi ý định -Phong nói

-Ý định gì?

-Tôi đang chơi rất thân với một cô gái...

-Ai? -Diễm nói

-Huỳnh Diệu Hương, học cùng lớp mình.

Diễm shock, hỏi Phong:

-Cậu thích Hương?

-Đúng-Phong trả lời trong giây đầu tiên

Diễm nghiến hai hàm răng, Huỳnh Diệu Hương, tao sẽ không để cho mày sống thêm ngày nào nữa -An nghĩ thầm.

-Sao? định dở trò với Hương à?-Phong hỏi

Bị nói trúng tim đen,Diễm giật mình,chạy tới chỗ Phong, giả bộ ngây thơ, đập vào ngực Phong:

-Phong à, cậu thật quá đáng, sao cậu lại nghĩ xấu về mình như thế chứ, cậu thật là xấu quá đi à

Người con gái này thật trơ trẽn, thật đáng khinh - Phong nghĩ.

Phong nắm chặt lấy tay An hất ra:

-Đến tận bây giờ, tôi còn không biết cô thích tôi hay Huy , đúng là đồ bắt cá hai tay.

-Tôi... dĩ nhiên là tôi thích cậu - Diễm nói, nói vậy thôi, chứ ả thích cả Huy nữa.

-À....vậy à, tớ xin lỗi nhé - Phong nói

-Thôi, không có gì, tớ tha lỗi cho bạn trai đó.

Phong giật mình, đúng là con đàn bà đê hèn, thấy mình đi theo nó mà xưng " bạn trai " à?

Lần này không chịu được nữa, Phong gằn:

-Tôi không phải bạn trai của cô

-Thế tại sao mấy ngày hôm nay cậu cứ đi theo tôi làm gì?

-Đoán xem - Phong khinh bỉ nói

-Chẳng, chẳng lẽ.... cậu lợi dụng tôi để giúp Hương, cậu muốn làm tôi bẽ mặt, cậu muốn chơi xấu tôi?

Phong vỗ tay tán thưởng:

-Thông minh lắm, cô em.

-Thế... thế cậu đưa tôi đến đây làm gì?

-Vì cô, mà mấy hôm nay tôi không được gặp Hương, không được nói chuyện. Hương không hỏi chuyện tôi, ánh mắt buồn rầu nhìn thằng bạn này, cô có biết tim tôi đau như thế nào không. Và cả ngày Hương vào bệnh viện nữa, tao không đến thăm được, tại mày, Hương đã tổn thương khi biết bạn thân chơi xấu mình như thế nào không. Vậy thì mày muốn tao trả thù mày như thế nào???

Nhìn ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Phong mà Diễm run rẩy, lắp bắp:

-Tôi xin cậu, cậu hãy tha cho...tôi

-Tha à? mày nghĩ tao sẽ tha cho mày khi mày dám động đến người con gái của tao ư?

-Tôi...xin...cậu

Phong rút con dao từ tay ra, cầm lên trước mặt Diễm:

-Cậu chọn đi, một là tự nhảy xuống, hai là , tôi sẽ tiễn cậu lên đường.

-Không... tôi không muốn. Phong, chẳng lẽ cậu muốn Hương biết cậu là một người tay đã nhuốm máu tươi, một người máu lạnh, đến lúc đó, cậu ấy chỉ thấy ghê tởm cậu hơn mà thôi - Diễm nói,giọng khản đặc.

Phong nghĩ, đúng, không để cho cô ấy biết mình là người như vậy được. Hừ, được rồi.

-Ngày mai cậu sẽ phải chuyển khỏi thành phố này -Phong bước đi.

Diễm thở phào nhẹ nhõm, may mà nghĩ ra lí do đấy, không chết là may rồi...

***************

Chào các cậu, tên người đi cùng Phong mấy chap này là Diễm nhé! mình xin lỗi vì đã nhầm tên.