Chương 13: Diễn xuất quá độ

Trong văn phòng trống trải, Tống Diên ngồi xổm dưới đất cười khổ, bên cạnh là một người đàn ông cường tráng đang ngồi bắt chéo chân trên ghế.

Tống Diên liếʍ môi, nhìn về phía người đàn ông làm anh có chút chột dạ.

Thấy Tống Diên một lúc lâu sau cũng không có cử động, giáo quan khẽ đá anh

một cước, ngước cằm nói: “Nói cái gì?”

Tống Diên không ngừng lướt tin nhắn, gương mặt nhăn nhó thành một nhúm: “Cô ấy không trả lời em”

Là một giáo quan, không nên quan tâm quá mức vào đời sống riêng tư của học sinh, nhưng giáo quan thật sự rất hiếu kỳ về người có thể làm Tống Diên từ một người rải bom diện rộng trở thành một người đánh lén hèn mọn như thế này.

Nếu xác minh lý lịch không có vấn đề, hoàn toàn có thể mời về làm giáo quan, để chỉnh đốn lại tác phong chiến đấu của Đệ Nhất Quân.

Nghĩ đến đó, người đàn ông cao gần 2 mét thở dài mệt mỏi.

Học viện Quân sự Đệ Nhất Quân, cái nôi của học viện quân đội, hằng năm các trường quân sự sẽ đưa một số lượng học viên vào quân đội, Học viện Đệ Nhất Quân chiếm tỷ lệ cao nhất, với gần 95% học viên vào quân đội. Với tiền đề và mục tiêu, chương trình giảng dạy tại Đệ Nhất Quân đều tham khảo chương trình đào tạo trong quân đội. Vì thế tác phong chiến đấu của Đệ Nhất Quân khắt khe và chính thống hơn so với các trường quân sự khác, nhất là nề nếp. Các trường học bên cạnh hầu như đều đã hiểu được phong cách nghiêm túc này của Đệ Nhất Quân, những năm gần đây trong các cuộc thi họ ra sức gây khó dễ cho Đệ Nhất Quân. Điều này dẫn đến tình trạng đáng xấu hổ rằng Đệ Nhất Quân nhiều năm liền không nhận được chức vô địch Liên minh Quân sự, mặc dù vẫn đứng đầu trong bảng Học viện toàn diện của học viện quân đội.

Nếu tình trạng này cứ tiếp tục tái diễn, tiền thưởng cuối năm của hắn sẽ bị cấp trên trừ hết mất. Giáo quan ngửa mặt lên trời thở dài jpg.

Tống Diên lặng lẽ cử động đôi chân tê cứng của mình, khóe mắt thấy giáo quan đang thất thần, trong lòng thì đang thầm cầu nguyện đại ca nhanh chóng trả lời tin nhắn.

Trong bài kiểm tra lần đó mặc dù Tống Diên là người trụ lại lâu nhất dưới tay của giáo quan, về cơ bản thì đã đạt được mục tiêu ban đầu, nhưng quá trình thực tế so với kế hoạch ban đầu của Tống Diên có chút sai lệch.

Tư thế quỳ một gối một tay chống đất đẹp trai ngời ngợi của giáo quan trong trí tưởng tượng của anh, biến thành bộ dáng vô cùng xấu hổ khi bị đá đi.

Những việc làm của anh hùng Tống Diên được lan truyền khắp các lớp với tốc độ ánh sáng, mà bản thân anh ấy cũng là người khởi xướng cho phong cách đánh lén hèn mọn, không ít người đã xem và học theo, gây cho các giáo quan không ít rắc rối.

Chuyện giáo quan phát hiện Tống Diên tự ý tìm người dạy kèm hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Trong thời gian ăn trưa, vì vợ không có ở nhà, giáo quan không có bữa trưa tình yêu của vợ nên đành phải đi căn tin ăn trưa một mình. Trong lúc đang tìm chỗ ngồi, thì tình cờ nhìn thấy Tống Diên đang ngồi một góc trong nhà ăn, miệng ngậm một nắm cơm, tay gõ vào quang não.

Giáo quan nghĩ thầm: Sao đứa nhỏ này lại đáng thương như vậy, nhân tiện mình có thể chiếu cố thằng nhóc một chút, cho cậu ấy một chút bất ngờ.

Vừa đi đến bên cạnh Tống Diên, đã thấy cậu đang thả rắm cầu vồng với một người có tên ghi chú là đại ca.

Nói thả rắm cầu vồng thì lại xúc phạm cầu vồng quá. Đơn giản một chút, tới lui cũng chỉ có mấy chữ lợi hại, tuyệt vời, giáo dục tốt, chứ không có một từ hoa mỹ nào cả.

Nhưng cái giáo dục tốt này lại là thứ làm cho giáo quan chú ý.

“Ầm” một tiếng xuống bàn ăn, giáo quan nhìn chằm chằm Tống Diên đang bị dọa sợ, sau những lời đe dọa và hứa hẹn thì tạo nên tình cảnh trong văn phòng bây giờ.



Tống Diên nơm nớp lo sợ, anh cũng không dám nói rằng đây là do đại ca chỉ dạy, mà là do anh có thiên phú bẩm sinh nhưng nhận thức lệch hướng.

Thật sự không chịu nổi ánh mắt như thần thánh của giáo quan, Tống Diên lảo đảo đứng dậy, đáng thương nói: “Giáo, giáo quan, có lẽ cô ấy có việc bận,hay là, hay là em về trước, nếu có tin tức chắc chắn em sẽ báo cáo ngay lập tức.”

Giáo quan liếc anh, cười lạnh một cái, trong giọng nói tràn ngập sự không tin tưởng: “Rõ ràng là một nam nhân lại ở đây ra vẻ đáng thương, cứ ở lại đây, không được đi đâu hết.”

“Nhưng buổi chiều em còn có tiết học.” Tống Diên vẻ mặt đau khổ nói.

Giáo quan nhìn vào lịch học mà anh đưa ra rồi miễn cưỡng cho anh đi.

Nhìn bóng lưng thoăn thoắt của Tống Diên, giáo quan lắc đầu cười mắng “Ranh con”. Sau đó quay về chỗ ngồi, bật máy tính lên tìm kiếm video trận chiến.

Lúc trước hắn bị tiền thưởng cuối năm cám dỗ làm cho choáng váng đầu óc, bây giờ hắn phải nhìn xem vị đại ca này là yêu ma quỷ quái phương nào.

Sau giờ học Tống Diên nhớ lời dặn của giáo quan, đầu tiên mở quang não ra xem đại ca có phản hồi gì không.

Ngay khi danh sách tin nhắn hiện lên, một cửa sổ tin nhắn xuất hiện chiếm lấy giao diện và các tin nhắn cứ thế hiện lên tràn ngập màn hình.

Tống Diên nhìn kỹ thì thấy hai chữ “Giáo quan” rõ ràng hiện trên ghi chú.

Giáo quan: “Đến văn phòng.”+n

Tống Diên chỉ cảm thấy trời đất tối tăm mặt trời và mặt trăng mù mịt, từ khi anh hoàn thành bài kiểm tra, anh cảm thấy có vẻ giáo quan không thích anh cho lắm. Bình thường ngoại trừ giờ lên lớp anh đều đi đường vòng, nhưng không hiểu sao hôm nay đi đâu cũng va vào họng súng.

Nhìn dòng tin nhắn “Đến văn phòng.” nhấp nháy liên tục, Tống Diên không còn cách nào đành phải đi đến văn phòng.

Vừa mở cửa ra, ba cái đầu to đang rúc vào một chỗ liền ngẩng lên nhìn anh cười đầy phúc hậu.

“Tiểu Tống” Giáo quan chỉ vào cái ghế bên cạnh “Đừng đứng đó, em mau ngồi xuống, ngồi xuống đi.”

“ Cảm ơn giáo quan, cảm ơn giáo quan.” Tống Diên mất tự nhiên, đã đi theo giáo quan một năm, chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông cao gần hai mét này cười tựa đóa hoa cúc già như bây giờ.

Một giáo sư đang đứng gần đó kéo ghế ngồi đối diện Tống Diên, ân cần nói: “Tiểu Tống à, em quen biết [o("`)o] từ lúc nào thế?” Lúc nói đến cái tên này, trên mặt giáo sư có chút kỳ lạ.

Tống Diên nhớ lại: “Khoảng nửa tháng trước ạ”

Chủ nhiệm khoa Cơ giáp chiến đấu xoa xoa tay, có chút nóng nảy hỏi: “Hai em có mối quan hệ như thế nào? Em có thông tin liên lạc không?”

Nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của ba vị giáo sư, Tống Diên lập tức ưỡn ngực nói: “Có! Bọn em là quan hệ hữu nghị, bạn bè suốt đời”

Vì kiểm tra cùng bị đánh= quan hệ hữu nghị= tình nghĩa vào sinh ra tử, Tống Diên tỏ vẻ anh chỉ nói hơi quá một chút xíu thôi.

Giáo quan xem video đột nhiên lên tiếng: “Lần này em đạt hạng nhất trong bài kiểm tra, em đã cảm ơn người ta đã giúp đỡ em trong khóa huấn luyện đặc biệt chưa?”

Tống Diên ngây người một lúc, đúng là anh ấy chưa kịp nói lời cảm ơn nào cả.

Ba vị giáo sư lập tức trở mặt lên tiếng trách móc.

“Sao em có thể quên một chuyện quan trọng như vậy! Em có thể được thành tích như hôm nay, toàn dựa vào khóa huấn luyện vì em .” Giọng điệu thất vọng của chủ nhiệm nghe vô cùng giả: “Nhưng dù sao, em cũng là học viên của khóa chúng tôi, gây phiền toái cho người ta còn quên nói lời cảm ơn, về tình về lý thì tôi nên đến gặp người đó để nói lời cảm ơn thay em, em nghĩ như vậy có đúng không?”

Mặc dù đây là câu hỏi nhưng có vẻ không cần Tống Diên trả lời.

Tống Diên nghe giáo quan nói chuyện tốc độ cứ như là súng máy vậy?

Ngồi trên ghế, giáo sư đeo kính nhã nhặn gật đầu với giáo quan: “Đi cảm ơn thì phải chuẩn bị quà, Tiểu Tống em có biết [o("`)o] thích gì không?”

Kẻ xướng người họa, Tống Diên không kịp suy nghĩ: “Chắc là tiền, vàng thỏi?”

Ba vị giáo sư trầm mặt, đó quả thật là một sở thích đơn giản, không cầu kì.

Tâm trí của Tống Diên vốn bị tốc độ nói chuyện của giáo sư làm cho bối rối, giờ đã tỉnh táo lại, ngập ngừng nói: “Giáo quan muốn mời cô ấy làm giáo viên ạ?”

Giáo quan: “Phải, đó là cảm ơn! Cảm ơn!”

Đồng ý trá hình.

Tống Diên lập tức nói: “Như vậy không được đâu! Không biết chừng cô ấy còn chưa đủ tuổi nữa?”

Ba vị giáo viên đồng thanh nói: “Em nói cái gì?”

Tống Diên nhún vai: “Đại ca là một cô gái. Nghe giọng nói đoán chừng chỉ tầm 15, 16 tuổi. Dù sao thì cũng không lớn lắm.”

Giáo quan kích động nói: “Làm giáo viên không được, thì làm học viên! Tuổi tác không thành vấn đề, em đã từng nghe qua anh hùng đều đến từ những người trẻ chưa? Nhớ đến lớp thiếu niên của trường Đại học Văn hóa bên cạnh xem, có người trưởng thành nào chạm được vào cửa lớp đâu chứ”

Tống Diên: “Nhưng trường chúng ta không có lớp thiếu niên”

“Vậy thì mở một cái là được rồi.”

Chủ nhiệm cầm cốc giữ nhiệt thổi vài hơi, nhấp một ngụm rồi thở dài: “Trẻ tuổi cũng tốt, tuổi nhỏ thích ứng tốt, bồi dưỡng lòng trung thành từ nhỏ, nhất định sẽ nhanh chóng hòa nhập vào được gia đình hòa thuận và tốt đẹp của Đệ Nhất Quân chúng ta.”

“Tôi xem video em ấy thi đấu, đánh giá từ biểu hiện ban đầu của trận đấu, có lẽ đây là lần đầu tiên em ấy lái cơ giáp, từ xa lạ đến quen thuộc rồi lại tới thuần thục, thành thạo trong vòng chưa đầy hai phút. Nhìn lại toàn bộ học viện, không, phải nói là nhìn lại toàn bộ hành tinh, căn bản là không ai có thể làm được! Đây quả thật là một thiên tài! Vì cơ giáp mà sinh thiên tài!” Giáo quan càng nói càng hăng, ngôn từ phải nói là vô cùng hiên ngang lẫm liệt: “Nếu chúng ta đã phát hiện, thì không thể chôn vùi một thiên tài như vậy! Tự đi trên con đường của mình đã có thể làm xuất sắc đến thế, vậy sẽ thế nào nếu em ấy nhận được một nền giáo dục chính thống, được bồi dưỡng đúng cách, sẽ ưu tú đến nhường nào nữa đây!”

Tống Diên bị sốc trước kỹ năng nói chuyện như súng của giáo quan ưu tú.

Trong sự im lặng của vị giáo quan đang mong chờ vào tương lai, quang não của Tống Diên kêu “ding” một tiếng.

Ba vị giáo viên lập tức quay đầu về phía anh.

Tống Diên mở đoạn tin nhắn dưới cái nhìn của ba cặp mắt nóng như thiêu đốt.

o("`)o: [?]

Lại là dấu chấm hỏi quen thuộc, Tống Diên cảm thấy đây không đơn thuần chỉ là dấu chấm hỏi, mà nó còn mang theo bản kế hoạch mà giáo quan đã vạch ra.

Giáo viên lý thuyết nâng mắt, kéo ghế đến gần Tống Diên: “Hẹn gặp em ấy đi”

Tống Diên cảm thấy việc này hơi khó.

Bạn không thể hỏi bạn qua mạng rằng có thể lập tức gặp mặt hay không, phải dụ địch vào tròng, bắt ba ba trong rọ.

Muối Ăn: [Đại ca, đại ca, tin vui! Kỳ trắc nghiệm này tôi đứng hạng nhất. Cám ơn cô nhiều lắm!]

o("`)o: [Ừ.]

Bên kia chắc là cảm thấy trả lời như vậy quá lạnh nhạt, nên lúc sau bù một câu.

o("`)o: [Chúc mừng.]

Muối Ăn: [Đâu có đâu có, đều do sự dạy bảo và lòng vị tha của đại ca đó, mới có thể dạy dỗ tôi ngu dốt lại vô tri ta hiện giờ lại ưu tú như vậy! Tất cả đều do công lao của đại ca hết.]

Đằng Đàn nhìn cái rắm cầu vòng thả một cách vụng về này, có chút không nói nên lời.

Muối Ăn: [Đại ca vất vả dạy tôi, tôi muốn mời đại ca đến StarNet ăn một bữa cơm, muốn biểu đạt một chút lòng thành.]

o("`)o: [Cậu trả tiền?]

Muối Ăn: [Người đàn ông mạnh mẽ.] Trả tiền là một chuyện, biểu đạt lòng thành là một chuyện khác. Đại ca rộng lượng như vậy, chắc là sẽ đồng ý thỉnh cầu nho nhỏ của tôi mà, đúng không?] [Mãnh nam wink.]

Tống Diên bất lực nhìn người đàn ông hai mét giành lấy quyền truy cập thông tin của mình. Ba người đàn ông trưởng thành chụm lại một chỗ ra sức chắp vá ngôn từ.

Đằng Đàn đọc đoạn tin nhắn này, nổi lên từng tầng da gà, cô cảm thấy ở phía bên kia không phải là Muối Ăn mà cô biết.

Muối Ăn: [Địa điểm tùy cô chọn, món ăn tùy cô lựa, tôi trả tiền.]

Đằng Đàn cảm thấy người hào phóng như vậy chắc chắn là Muối Ăn, không sai được!

o("`)o: [Được.]

o("`)o: [Ngày mai.]

Muối Ăn: [Tôi có thể mang theo một người bạn không?] [Mãnh Nam Tát Kiều(1).]

o("`)o: [Được.]

Đằng Đàn đóng quang não, người này rõ ràng là muốn gặp cô.

Mặt vô cảm cắn nát que kem trong miệng, ánh mắt Đằng Đàn hung tàn, tốt nhất đừng có mục đích gì khác, nếu không hắn sẽ trực tiếp bị g.i.ế.t c.h.ế.t.

(1)Mãnh Nam Tát Kiều: Một người đàn ông nam tính hành động như một đứa trẻ