Chương 17: Thực hành thực tế (Săn bắt côn trùng)

Khi Tề Hồng Ảnh biết mình trở thành người thực hành thí nghiệm của học viên mới trong lòng có chút không muốn.

Theo một số lời đồn, người học viên mới này là do Hùng giáo quan tình cờ phát hiện, sao đó ngồi lì trong phòng của viện trưởng suốt 7 ngày, sử dụng trò gian lận, khóc long trời lở đất cộng với sự mặt dày mới được chấp nhận đặt cách tuyển.

Nghĩ tới khuôn mặt bình thường âm u của Hùng giáo quan, Tề Hồng Ảnh không khỏi hoài nghi về thái độ khóc lóc long trời lở đất đó.

Nhưng người đưa tin cho anh ta lại là người biết rất nhiều nên Tề Hồng Ảnh vẫn tin ba phần. Vì thế hành vi không bình thường của Hùng giáo quan làm cho tư tưởng đã sớm thấm nhuần phim truyền hình ngày xưa của anh ta tưởng tượng ra một vở kịch dài tập về cung đấu vườn trường.

Nghĩ đến tình bạn plastic giữa sĩ quan huấn luyện nhà mình với Hùng giáo quan, xuất phát từ trực giác không được chuẩn xác lắm của mình, anh ta đã gửi cho sĩ quan huấn luyện một tin nhắn.

Nữu hỗ lộc - Tề: [Đối với trận chiến này giáo quan có chỉ thị gì không?]

Giáo quan nhanh chóng trả lời: [Cậu muốn nói gì?]

Nữu hỗ lộc - Tề: [Vào lúc thích hợp có cần thả một chút ‘Dòng sông chảy xiết’.]"

Sĩ quan huấn luyện: [Thả cái rắm! Chiến đấu cho tốt đi! Viện trưởng sẽ đến xem, nếu cậu dám làm mất mật khoa cơ giáp chiến đấu, dù ở xa cũng sẽ bị phạt!] [Cắt cổ.]

Nữu hỗ lộc - Tề: [Phải đánh thật sao?]

[Cậu còn muốn giả vờ đánh sao? Thể hiện tinh thần đàn ông đích thực của Đệ Nhất Quân chúng ta, để cho người ta có ấn tượng tốt đi! Tiến lên!]

Nữu hỗ lộc - Tề: [Giáo quan đã nói như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra thì đừng có trách em.] [Chỉ chỉ.]

Anh ta đang chuẩn bị tắt quang não đi thì giáo quan lại nhắn đến một câu làm anh ta đầy khϊếp sợ: "Con gái thích cái đẹp, đừng đánh vào mặt!"

Tề Hồng Ảnh sửng sốt, anh ta nhìn thấy cái gì? Con gái? Có thực sự là một cô gái sao?

Anh ta vô cùng phấn khích, phật môn của khoa Cơ Giáp chiến đấu vạn năm thanh tịnh chuẩn bị nghênh đón một tiểu ni cô… À nhầm! Một cô gái!

Đây chính là một đột phá quan trọng trong lịch sử!

Tề Hồng Ảnh "Bụp" một tiếng đóng quang não lại, anh ta quyết định vì tương tai của toàn bộ miếu hòa thượng này, xả nước gì chứ, anh ta phải xả lũ!

Đằng Đàn và Tề Hồng Ảnh tiến vào cabin mô phỏng, khoa bộ phận Cơ Giáp đã mở ra màn hình lớn, chật kín người.

Hùng giáo quan chiếu thông tin cơ bản do thầy giáo Hứa gửi lên trên màn hình và giới thiệu với viện trưởng cấp trên.

Thông tin duy nhất trong hồ sơ của cô được đánh dấu bằng màu đen ----" Trận đấu 523 trận, 523 trận thắng, 0 trận thua, hơn 400 trận toàn thắng không tổn thất gì."

Lúc này, Hùng giáo quan đã bị sốc bởi hàng loạt các từ khóa chiến thắng xuất hiện trên công cụ tìm kiếm khi anh ta xem đoạn ghi hình về trận đấu của Đằng Đàn, mà lần này số liệu sau khi thầy giáo Hứa đi điều tra càng thêm chính xác và toàn diện hơn.

Thành tích như vậy, đủ để gây ấn tượng với toàn trường.

Học viện quân sự của hành tinh Tra Thụy đã bị hành tinh Cát Khăn Lợi Tư chèn ép quá lâu rồi, bọn họ rất cần một người đủ sáng và đủ mạnh để trở thành người một năm sau sẽ dẫn dắt học viện quân sự Tra Thụy phá vỡ cục diện bế tắc.

"Em ấy chỉ mới có 16 tuổi?" Viện trưởng híp mắt cẩn thận xem xét thông tin, xúc động nói: "Chiều cao 1m66, cân nặng 46kg, không phải tố chất thể lực tốt. Có thể có được thành tích như vậy, đứa nhỏ này thực sự vượt trội."

Hùng giáo quan lập tức trả lời: "Cái này gọi là tinh túy tiềm ẩn! Đừng nhìn đứa nhỏ này nhỏ con như vậy, câu này nói thế nào đây, trong cơ thể nhỏ bé chứa đựng năng lượng khổng lồ."

Anh ta duỗi tay ra, vuốt hai cái lên lên bức ảnh chụp của Đằng Đàn: "Trên khuôn mặt tất cả đều là tinh hoa. Phía dưới tất cả đều là năng lượng."

Viện trưởng cười như không cười liếc mắt nhìn anh ta: "Để xem biểu hiện cụ thể của em ấy."

Học viên để muốn trúng tuyển vào học viện quân sự, sức mạnh và phẩm hạnh nhất định phải gắn liền với nhau, thiếu một trong hai đều không được.

Phẩm hạnh đối với một tay cơ giáp mà nói, sẽ được phản ánh trong tác phong chiến đấu hoặc trong cơ giáp hạng nặng thiên về dũng mãnh cơ giáp cỡ trung bình thường hơn hay cơ giáp hạng nhẹ có sở trường là hỗ trợ bảo vệ, hoặc là kết hợp cả hai, kết hợp cả ba tùy vào tình huống.

Trong chiến đấu cơ giáp, bởi vì thể lực và những yếu tố khác tên các nữ sinh có phần hạn chế cho nên phần lớn lựa chọn loại nhẹ hoặc là cơ giáp cỡ trung.

Trên thẻ thông tin của Đằng Đàn viết sở trưởng của cô là cơ giáp hạng nặng, điều này thực sự khiến cho giáo viên đang ngồi đều bất ngờ. Khi biết cô am hiểu cận chiến, những giáo viên đang ngồi ít nhiều đều liên tưởng cô là mẫu người dũng cảm.

Đằng Đàn đang chọn cơ giáp.

Điều họ cảm thấy khó hiểu chính là Đằng Đàn không lựa chọn cơ giáp hạng nặng sở trưởng của cô mà lại lựa chọn cơ giáp hạng nhẹ S-67 được biết với tốc độ nhanh và thiên về các cuộc tấn công tầm xa. Tuy nhiên cô đã tháo bỏ hai khẩu pháo đồng hạng trung ở phía dưới băng đạn và thay thế chúng bằng một con dao có lưỡi ngắn, chuỗi dao dài kì lạ cùng một loại đạn phụ trợ. Tề Hồng Ảnh bên kia thì lại gỡ một phần băng đạn và bổ sung thêm hai cánh quạt đẩy.

Chuẩn bị đếm ngược thời gian.

Đằng Đàn nhìn chằm chằm vào những con số nhảy lên, duỗi người trong khoang điều khiển nhỏ hẹp, xương cốt phát ra tiếng động nhỏ.

Thời gian đếm ngược về số không nhưng Đằng Đàn lại không vội lao ra ngoài.

Cô liếc nhìn radar định vị ở góc bên phải, Tề Hồng Ảnh rời vị trí cách cô một khoảng. Sau khi xem qua thông tin bản đồ ở bên trong một lần, đo đạc vị trí một lúc, cô không nhanh không chậm đưa cánh quạt bay tới gần đối phương.

Đằng Đàn chú ý tới chấm sáng trên hệ thống radar, phát hiện đối phương đang đứng yên tại chỗ, không tiến không lùi, trong lòng sinh ra cảnh giác, rút nòng pháo cự li dài phía sau ra đeo nó trên vai.

Hai bên nhanh chóng tiếng vào phạm vi tầm nhìn của đối phương.

Pháo đồng đã bắt đầu tích năng lượng, S-67 của đối thủ vừa tiến vào trong phạm vi tấn công, Đằng Đàn liền ấn nút bắn.

Tề Hồng Ảnh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cùng lúc Đằng Đàn xuất hiện, khẩu pháo truy kích trên vai của anh ta sáng lên ánh sáng đỏ, đạn pháo đồng loạt bắn ra.

Đạn pháo hai người bắn ra, đáp xuống ngọn đồi và nổ tung một vùng đất đá, để lại dư âm địa chất, bụi mù bao phủ bốn phía.

Tề Hồng Ảnh chuyển tầm nhìn, lợi dụng năng lượng gió từ cánh quạt đang hoạt động để thổi bay khói bụi xung quanh, không lựa chọn giao chiến trực tiếp với Đằng Đàn mà trực tiếp lùi về sau và rút lui về hướng ngược lại, nới rộng khoảng cách giữa hai bên.

Đằng Đàn nhíu mày, đây là tiết mục thăm dò mở màn?

Vị trí trận chiến của hai người là một vùng ở trung tâm thung lũng, được bao quanh bởi những ngọn núi và gò đồi với độ cao xen kẽ.

Ống kính hướng xa hơn, những ngọn đồi hình tròn được bao phủ bên ngoài bởi một khu rừng rậm rạp với những vách núi cao chót vót. Lúc này Tề Hồng Ảnh kéo Đằng Đàn đi vòng theo rìa đồi.

Đằng Đàn đẩy hết năng lượng hệ thống, theo sát phía sau Tề Hồng Ảnh.

Cơ giáp của Tề Hồng Ảnh so với Đằng Đàn nhiều hơn hai cánh quạt, trên đường đi rất dễ dàng để giữ một khoảng cách vừa phải giữa hai người.

Đằng Đàn đẩy mạnh toàn bộ năng lượng hệ thống, hai cơ giáp trên xuất hiện trong bản đồ bắt đầu một trò chơi đuổi bắt khốc liệt.

Sĩ quan huấn luyện ban đầu ngồi ngay ngắn trên ghế lúc này không ngừng run chân, tập trung quan sát.

Hiện giờ hắn rất muốn giấu mặt đi, kiểu chiến đấu thả diều đáng khinh này anh ta học được ở đâu? Anh ta sợ viện trưởng sẽ không nhìn ra là đang câu giờ à!

"Khụ khụ…" Một tiếng ho giả tạo quen thuộc vang lên, sĩ quan huấn luyện không kiên nhẫn giương mắt lên nhìn, hai bàn tay Hùng giáo quan đè chặt, ra hiệu qua ánh mắt với anh ta.

Sĩ quan huấn luyện giật mình, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt cao thâm khó đoán của viện trưởng.

Viện trưởng: "Đó là một chiến thuật mới mẻ, độc đáo."

Sĩ quan huấn luyện lộ ra sự xấu hổ nhưng vẫn lịch sử mỉm cười, nghiêm túc mà nói huyên thuyên: "Đây là chiến thuật tâm lý, lợi dụng sự thất vọng khi có thể nhìn thấy mà không thể đánh được để khıêυ khí©h kẻ thù, phá vỡ tâm lý kẻ thù, sau đó nắm bắt lấy cơ hội để gϊếŧ bằng một đòn."

Hùng giáo quan ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, tình huống này sẽ kiểm tra được sự ổn định tinh thần và sự nhạy cảm với những thay đổi trên chiến trường của Đằng Đàn, chiến thuật này của tên nhóc Tề Hổng Ảnh thật sự rất chính xác."

Sĩ quan huấn luyện: "Đây là một bài kiểm tra về cả tâm lý chiến đầu và khả năng nắm bắt cơ hội."

Viện trưởng thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra nụ cười nhìn thế nào cũng mang một chút cảm giác không đúng lắm: "Thật sao?"

...

Đằng Đàn luôn cho rằng chiến đấu cơ giáp nên là chiến đấu trực diện, từng chiêu đều đẫm máu hoặc bạo lực ném bom, chấn động trời đất, chuyển động nhiệt huyết. Nhưng điều đang xảy ra hiện tại như "Hai con bướm chỉ có bay, quấn quýt dây dưa đến tận cùng chân trời." Cảnh tượng sao lại như thế này?

Theo sau anh ta lâu như vậy, Đằng Đàn cảm giác có gì đó không đúng, đối phương nhiều hơn so với mình 2 cánh quạt nhưng anh ta vẫn cố ý đảm bảo giữ khoảng cách không xa với cô, thỉnh thoảng bắn ra một phát đại bác không đau không ngứa, anh ta muốn làm gì?

Đằng Đàn nhìn lướt qua radar, khoảng cách vẫn không thay đổi.

Cảm giác tập trung cao độ trong thời gian dài và không thể tấn công kẻ thù khiến cho Đằng Đàn trở nên cáu kỉnh.

Một lần nữa lại vòng một vòng theo rìa đồi, giá trị cơn thịnh nộ Đằng Đàn tích tụ bắt đầu tăng ở mức 99 điểm mỗi giây, tăng lên rất nhanh.

Cảm giác người nọ có phải đang biến cô trở thành thú cưng dắt đi khắp nơi không?

Thật đáng thương, Tề Hồng Ảnh vắt óc để tạo ra cảnh tượng mà anh ta cho rằng là ngoài ý muốn.

Đằng Đàn hít sâu một hơi, để cho sự tức giận trong lòng bộc phát.

Cơn thịnh nộ hiện tại của Đằng Đà Là +999, còn trí lực thì bằng không.

Cô dừng cuộc truy đuổi, điều khiển cơ giáp chuyển hướng, bay nhanh về hướng rìa khu rừng.

Tề Hồng Ảnh ở phía trước nhìn radar phát hiện Đằng Đàn quay đầu, vẫn giữ khoảng cách, đi theo về phía khu rừng. Anh ta liếc nhìn thời gian, vẫn còn 10 phút.

Phát hiện đối thủ đang đi theo, Đằng Đàn lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên điều chỉnh phương hướng di chuyển, mở một nòng hàng súng tầm xa, bắn về phía Tề Hồng Ảnh.

Tề Hồng Ảnh lập tức chuyển hướng tránh né, đồng thời mở súng bắn đạn trên tay ra đánh trả.

Đàn Đằng không né tránh, tay trái rút ra một khẩu súng laser nhỏ, súng laser khởi động, dựa vào sức giật của vụ nổ tiến lên, trong nháy mắt đã thu hẹp khoảng cách với Tề Hồng Ảnh.

Cơ giáp màu bạc mù mịt vì khói đen bao phủ, hỏa lực đại bác nổ tung phía sau mang theo sức gió mạnh đẩy nó tiến lên, màu đỏ che phủ tầm nhìn, mang đến một cỗ lực áp chế cực kì mạnh mẽ.

Tề Hồng Ảnh vẫn chưa hồi phục tinh thần sau cơn mưa đạn pháo của Đằng Đàn, vô số S-67 đã đang lao tới, khẩu súng nòng trơn phía trước cơ giáp bắn liên tiếp ba phát súng.

Tề Hồng Ảnh lập tức đưa ra quyết định, bắn một phát súng về phía Đằng Đàn, đồng thời đẩy mạnh cánh quạt, anh ta rút lui hết tốc lực.

Lúc này, tất cả giáo viên trong khoa không khỏi ngạc nhiên trước hành động của Đằng Đàn.

"Đẹp!" Hùng giáo quan không nhịn được hưng phấn xoa xoa tay: “Súng laser có diện tích bao trùm nhỏ, có thể kích nổ chính xác trong khi di chuyển với tốc độ cao như vậy, năng lực bắt tỉa và quan sát của Đằng Đàn rất mạnh!"

Một sĩ quan huấn luyện ở bên cạnh mở một màn hình nhỏ, kéo nó lại và nhìn thoáng qua, hiếm khi bị nghẹt thở giống với Hùng giáo quan: "Súng laser là súng nòng nhỏ duy nhất trên S-67, hầu hết mọi người nghĩ rằng nó vô dụng, và họ sẽ lựa chọn dỡ nó khi lắp ráp vũ khí." Đằng Đàn đã sử dụng nó rất tốt, trong tình huống này nếu dùng loại pháo đồng khác, độ giật của vụ nổ sẽ quá lớn và thân máy bay sẽ dễ dàng bị thương. Lắp ba khẩu súng nòng trơn sau khi bắn sẽ thu hẹp khoảng cách chắn tầm nhìn của Tề Hồng Ảnh ở mức độ nhất định, đánh chặn cậu ta, làm cậu ta chỉ có thể lùi về sau. Vũ khí được lựa chọn tốt, nắm chắc thời cơ và chính xác."

Hùng giáo quan đè nụ cười xuống, mặt mày hớn hở.



Ba con đường đều bị chặn, Tề Hồng Ảnh nhanh chóng rút lui.

Đằng Đàn lao ra khỏi làn khói dày đặc do vụ nổ tạo thành, hệ thống động lực xoay chuyển mạnh mẽ, đánh về phía Tề Hồng Ảnh!