Chương 3: Tình cờ gặp mặt

Mặc dù Đằng Đàn đã cố gắng hết sức chọn lựa con đường có ít tinh thú nhất dựa trên thông tin mà thực vật xung quanh nắm bắt, nhưng bởi vì trên người A Khiêu tự mang theo may mắn edebuff nên hai người vẫn cứ y như rằng xui xẻo đυ.ng trúng một con tinh thú hiếm gặp.

Dáng trông to lớn mãnh hổ, đi kèm lớp lớp gai ngược mọc thành hàng xung quanh chiếc đuôi dài nhọn hoắc, có cái thì trông cứ như một chiếc chùy lưu tinh vậy, tiếp theo là hai viên ngọc khổng lồ, sắc nhọn như chiếc móc câu, rồi tới hai mảng thịt rất đỗi nhỏ hẹp ở hai bên sườn lưng và cuối cùng là bốn móng vuốt sắc nhọn vô cùng lợi hại- Hổ Tago.

Tiếc thay hổ Tago này đã bị thương mất rồi, với ba vết thương lớn bằng móng vuốt xé ngang toàn bộ vùng lưng, máu thịt như mờ như ảo, thịt mầm nhỏ bên trái cũng bị chặt đứt một mảng, máu tươi tuôn chảy ồ ạt, hẳn là đã bị một loại tinh thú bay lượn mạnh mẽ nào đó tấn công rồi.

Đằng Đàn nhìn thấy con tinh thú này thì tâm trạng chùng xuống, tuy đoán rằng nó ít nhiều đã bị thương nhưng hiện giờ chỉ có mỗi hai người là cô và A Khiêu, mà trong đó một người thì già yếu, một người thì bệnh tật, chưa kể nếu không cẩn thận ắt hẳn sẽ bị cái đuôi chùy của nó quất trúng, và chắc chắn sẽ da tróc thịt bong chứ không lệch đi đâu được, mạng nhỏ khó lòng bảo toàn.

Bóng râm phủ xuống trước mắt, Đằng Đàn khẽ chuyển hướng ánh nhìn.

A Khiêu che chắn Đằng Đàn ở sau lưng, cả người căng thẳng, nắm chặt khẩu súng nguyên tử trong tay, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hổ Tago.

Con tinh thú này rõ ràng đã đói bụng nhiều ngày liền, đói khát xen lẫn đau đớn khiến nó càng thêm hung dữ, cái đuôi lưu tinh chùy vung vẩy điên cuồng, bóng lớn của con thú che khuất tầm nhìn của hai con người bé nhỏ.

Hai người một thú lẳng lặng giằng co.

Từ xa xa vang vọng tiếng động như có như không, phá tan sự yên tĩnh, như thể có người đang chiến đấu.

“Rầm—”

Tiếng nổ vang dội bên tai, rồi ngay theo sau đó một tiếng nổ vang trời khác vang lên.

Đằng Đàn đã nhìn thấy vô cùng rõ ràng trong nháy mắt ngay khi tiếng nổ vang lên, đuôi của hổ Tago khựng lại một chút.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Đằng Đàn kéo A Khiêu xoay người chạy đi, tinh thú phía sau rất nhanh đã phản ứng lại, rít gào đuổi theo.

Đằng Đàn đau đầu dữ dội, bởi liên tục thuyên chuyển sức mạnh tinh thần để điều khiển thực vật xung quanh vây hãm tinh thú, não bộ bị thương không cho phép cô sử dụng quá nhiều tinh thần lực để các thực vật cấp cao tiến hành tấn công.

Tuy rằng những thực vật cứng rắn này không đủ sức để gây thương tổn cho hổ Tago, cơ mà ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian để bọn họ chạy thoát một quãng nhất định.

Tận dụng cơ hội hổ Tago gặp vướng víu, Đằng Đàn không biết từ nơi nao lấy ra một sợi dây leo, xoay tay vung tròn, quấn lấy phần chóp của cành cây phía trước. Tay trái kéo A Khiêu, còn tay phải thả dây leo, đạp lên thân cây rồi chạy vọt lên theo thân cây, cứ thế lắc lư từ cành này sang cành khác.

Hổ Tago bị trói chặt tứ chi bởi chủng thực vật này, nhìn con mồi dần dần trốn thoát, nó gầm lên đầy giận dữ, há miệng cắn đứt dây leo, những mảnh nhỏ của dây leo bị nó cắn rách rơi vào vết thương trên lưng, khiến nó càng thêm cuồng loạn. Bất chợt, nó dùng hết sức vào chân sau, liều mạng lao về phía trước.

A Khiêu lại một lần nữa bị Đằng Đàn lôi kéo đóng vai vượn người Thái Sơn trong rừng. Nhìn thấy con hổ Tago khổng lồ dần dần biến mất khỏi tầm mắt, A Khiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiếng thở phào này chỉ mới được một nửa thì lại nghẹn ứ trong cổ họng.

“Vãi chưởng! Sao nó còn có cánh nữa vậy trời?”

Những tảng thịt mầm sau lưng con hổ Tago phát triển nhanh chóng trong vẻ mặt kinh ngạc và méo xệch của A Khiêu, biến to, biến rộng và rồi biến khỏe khoắn, cuối cùng biến thành một đôi cánh không lông.

Đây là một con hổ Tago biến dị!

Bàn tay đang nắm chặt khẩu súng nguyên tử của A Khiêu thấm đẫm mồ hôi, thỉnh thoảng lại nã một phát súng về phía con hổ Tago để làm chậm tốc độ của nó.

“Đằng Đàn, cô ném tôi đi!”

Đằng Đàn liếc nhìn A Khiêu.

“Nếu cùng nhau thì cả hai đều không thể thoát! Tốc độ của cô nhanh hơn hẳn, vậy nên cô hãy đi trước đi, còn tôi sẽ chặn con hổ lại. Vừa rồi bên kia vang lên tiếng nổ lớn, biết đâu được tôi có thể đợi đến khi cô tìm được người đến cứu không chừng!” A Khiêu nghiến răng, vẻ mặt như kiểu thấy chết không sờn.

Từng cơn từng cơn đau nhói trong đầu khiến Đằng Đàn choáng váng, việc sử dụng quá mức tinh thần lực đã khiến não bộ bị tổn thương, ảnh hưởng đến chức năng cơ thể, khiến cô cảm thấy mệt mỏi rã rời từ trong ra ngoài, cô cần phải nghỉ ngơi.

Đúng như lời A Khiêu nói, với tốc độ hiện giờ của các cô nào có thể vượt qua con hổ Tago biến dị có đôi cánh dài ở phía sau cơ chứ, nhưng cô lại càng không thể cứ ném A Khiêu đi như vậy được.

Tinh thần lực vốn đã bị căng tràn lúc này được thu hồi trở lại, Đằng Đàn dừng bước.

Sau khi rơi thẳng xuống đất, Đằng Đàn được A Khiêu đỡ dậy, ánh mắt đen kịt, đầy vẻ căm phẫn, gắt gao nhìn chằm chằm theo hình bóng hổ Tago.

Hổ Tago da dày thịt béo, thế nên không có một loại thực vật biến dị nào mà Đằng Đàn có thể sử dụng lúc bấy giờ có thể xuyên thủng lớp phòng ngự bên ngoài của nó.

Thế nhưng nếu da bây đã dày đến thế, vậy thôi thì ta cứ trực tiếp tấn công từ bên trong rồi tiện thể xé nát con hổ này luôn!

Dây leo vỡ vụn bị lôi kéo rơi xuống với tốc độ cực nhanh, lại một lần nữa sinh trưởng, rễ cây nhỏ bé cắm sâu vào trong máu thịt, giống như những xúc tu hoa, quấn quanh mọi thứ có thể làm chất dinh dưỡng và điên cuồng kéo dài qua mạch máu.

Giữa không trung, cơ thể hổ Tago khựng lại, đôi cánh đột nhiên rung rẩy một cách kỳ lạ, thân hình khổng lồ bất ngờ ngã xuống từ trên không, đau đớn giãy giụa trên mặt đất. Da thịt của nó liên tục nổi lên những vết phồng rộp sắc nhọn, vết thương trên lưng không ngừng nứt toạc, phun ra một lượng lớn máu tươi.

“Chuyện, chuyện gì vừa xảy ra vậy?” A Khiêu ngồi yên trên mặt đất, vẻ mặt hoang mang.

Đôi mắt Đằng Đàn lóe lên ánh sáng màu xanh lục.

Những mầm cây nhỏ bé từ trong máu thịt hổ Tago nhanh chóng mọc ra và từng chồi non một nhú ra từ miệng những vết thương thật nhỏ trên khắp cơ thể hổ Tago, xanh mướt ướŧ áŧ.

Đầu những mầm cây xanh biên biếc càng thêm mỏng manh, khó có thể chứa được những nụ hoa phát triển nhanh chóng bên trong và dường như ngay trong khoảnh khắc tiếp theo sẽ vỡ tan tành.

Đằng Đàn đột ngột dừng động tác.

Một tiếng xé gió vang lên từ trên đỉnh đầu.

Những mầm cây đã hút no dưỡng chất đương muốn nở hoa miễn cưỡng khép lại, theo con đường mà chúng đã đi để đưa chất dinh dưỡng trở lại cơ thể.

Đằng Đàn vội vàng kéo cổ áo A Khiêu lùi về phía sau, vừa kịp né tránh móng vuốt to lớn do hổ Tago vung ra trong lúc giãy giụa.

Cùng lúc đó, một cơ giáp tiêu chuẩn màu trắng bạc từ trên trời giáng xuống, dùng thanh kiếm sáng loáng trong tay bổ vào người hổ Tago từ trên xuống dưới.

Cơ bắp trong cơ thể hổ Tago đã bị phá hủy hoàn toàn, thế nhưng kiếm laser lại như không gặp bất kỳ trở ngại nào, xuyên thẳng vào cơ thể hổ Tago, khiến nó gầm rú trong đau khổ và gãy đôi thành hai mảnh.

Máu me bắn tung tóe khắp nơi, văng cả lên mặt A Khiêu.

Cơ giáp màu bạc đứng yên tại chỗ sau khi giải quyết xong hổ Tago, ngay khi máy quét xác nhận xung quanh không có bất kỳ tinh thú nào khác, khoang điều khiển trước ngực cơ giáp mở ra, một thanh niên mặc chiến phục màu đen nhảy ra từ bên trong với mái tóc vàng dưới thái dương lấp lánh tỏa sáng.

Cái đầu vàng kim ấy khiến Đằng Đàn có chút choáng váng.

Cùng là tóc vàng, sao mà A Khiêu với mái tóc vàng hoe kiêu ngạo vừa nhìn đã thấy sống động và ấm áp, còn cậu thanh niên trước mặt lại toát lên vẻ hào hoa và nhiệt huyết.

Thanh niên tiến đến gần, đánh giá A Khiêu và Đằng Đàn, lưỡng lự giữa hai khuôn mặt đầy máu của A Khiêu và Đằng Đàn một hồi, rồi hắn dứt khoát quay sang Đằng Đàn.

Nhìn vào khuôn mặt của Đằng Đàn và độ cao ngang ngực mình, phỏng đoán cô có vẻ vẫn trong độ tuổi vị thành niên, thanh niên cố gắng tỏ ra thân thiện hơn một chút và hỏi: “Các em lạc đường sao?”

Đằng Đàn không thích nói chuyện lắm, nhưng khi cô liếc nhìn A Khiêu đang ngây ngốc với khuôn mặt đầy máu, lại thầm đánh giá thanh niên sáng sủa trước mặt, rồi đại phát từ bi trả lời: “Đúng vậy.”

Trong lúc hỏi đáp, A Khiêu bên cạnh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần trong một vùng đỏ tươi, lau mặt, vẻ mặt đầy bi phẫn.

Nghe nói người xưa thường dùng nghi thức bước qua chậu than cổ xưa để xua đuổi vận rủi, khi về anh ta nhất định phải thử một lần mới được!

A Khiêu lăn long lóc rồi bò dậy từ trên mặt đất.

Anh ta đã nhìn thấy kích cỡ của cơ giáp ngay khi vừa rơi xuống đất, đó là một chiếc cơ giáp chuyên chế quân dụng của quân tình nguyện Liên Bang- S-17.

Hệ thống cơ giáp bắt đầu bằng chữ S đều là cơ giáp quân dụng. S-17 thuộc loại cơ giáp hạng nhẹ, được trang bị ít vũ khí và trang bị hiện đại, ưu điểm là tốc độ và sự linh hoạt, rất thích hợp để triển khai các hoạt động tìm kiếm cứu nạn trong địa hình rừng rậm phức tạp như thế này.

Huy chương trước ngực thanh niên là vật tổ chim bồ câu trắng của quân tình nguyện Liên Bang, bọn họ hẳn là tiểu đội được chính phủ phái đến dọn dẹp chiến trường sau cuộc bạo động tinh thú và thực hiện nhiệm vụ cứu viện.

Quân tình nguyện Liên Bang được cấu thành từ một số lượng binh lính nhất định được các tinh hệ lớn phái ra, trong các binh lính này có một ít là quân sĩ đã nhập ngũ, cũng có một ít các sinh viên quân đội đến tham gia công tác xã hội.

Xét theo độ tuổi của thanh niên, đoán chừng là một sinh viên quân đội.

A Khiêu tiến lên một bước, đứng che trước mặt Đằng Đàn, nắm chặt tay thanh niên một cách mạnh mẽ, kích động đến mức tưởng như muốn khóc tới nơi: “Đúng vậy! Chúng tôi lạc đường rồi!”

“Tôi và em gái tôi là cư dân của Đức Thụy Tư Đặc, vốn đang cùng tiểu đội ra ngoài, nhưng thú triều đã chia cắt chúng tôi, vậy nên tôi đành phải mang theo em gái trốn trong hang động mấy ngày.” Giọng A Khiêu bỗng có chút nghẹn ngào khó hiểu: “Chúng tôi không mang theo gì cả, hôm nay vốn định nhân lúc thú triều rút lui mà nhanh chóng trở về thành cơ, ấy thế nhưng không ngờ lại lạc đường trong rừng rậm rồi gặp phải tinh thú biến dị, may mắn thay, ngài đã xuất hiện kịp thời để cứu chúng tôi, nếu không...”

Thanh niên thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn, hắn nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi A Khiêu và nói: “Tôi là quân tình nguyện cứu hộ Liên Bang, khu vực này do tiểu đội chúng tôi phụ trách dọn dẹp và cứu viện, nếu không phiền, các bạn có thể chờ đồng đội của tôi đến sau khi kết thúc công việc cứu hộ, chúng tôi sẽ cùng nhau hộ tống các bạn trở về thành phố.”

A Khiêu thu lại biểu cảm, quay đầu hỏi Đằng Đàn: “Trở về cùng bọn họ không?”

Đằng Đàn trầm mặc, khu rừng này quá mức nguy hiểm đối với cô và A Khiêu hiện giờ, có người đi cùng dĩ nhiên càng tốt, vì vậy cô khẽ gật đầu.

A Khiêu nhiệt tình mười phần: “Vậy phải làm phiền các cậu rồi!”

Thanh niên gật đầu, mở máy liên lạc rồi nói gì đó với thành viên tiểu đội.

Sau khi ba người đợi ở đó một lúc thì trông thấy hai chiếc cơ giáp giống nhau xuất hiện, theo sau là một chiếc tàu bay cứu hộ trên không cỡ lớn.

Cơ giáp dừng lại cách đó không xa, khoang điều khiển của một trong số chúng mở ra, một thanh niên tóc đen bước xuống.

Thanh niên tóc đen đi đến chỗ thanh niên trước đó, chào hỏi nhau rồi hai người nói chuyện gì đó, sau đó thanh niên tóc đen quay người đi về phía Đằng Đàn và A Khiêu.

“Khu vực này có khá nhiều người lạc đường, tàu bay cứu hộ dự kiến chở được hai mươi người, hiện tại chỉ còn dư ra một chỗ trống.” Thanh niên nói: “Vậy nên một trong hai người phải đi cùng tôi trên khoang điều khiển của cơ giáp.”

Hắn nhìn chằm chằm Đằng Đàn, cúi người xuống để tầm mắt ngang tầm với Đằng Đàn: “Tôi đề nghị cô nên đi cùng tôi.”

“Khoang điều khiển của cơ giáp không lớn, trong khi trông cô khá nhỏ bé, nên sẽ không quá chật chội.”

“Cô nghĩ sao?”

Đằng Đàn nhìn người thanh niên trước mặt với đôi mắt vô định, có chút mơ màng. Khi lấy lại tinh thần, cô chỉ nghe được vỏn vẹn câu hỏi cuối cùng.

Đằng Đàn nghi ngờ, mở to đôi mắt xanh biếc mờ mịt nhìn người thanh niên, móng vuốt khẽ động đậy, cảm thấy cái gì cơ?

A Khiêu bên cạnh thấy vậy, lập tức đứng che chắn trước người cô, ôm lấy Đằng Đàn và kéo cô sang một bên, tay chân luống cuống giải thích cho cô, cuối cùng nhấn mạnh ý chính rằng hai người phải tách ra ngồi.

Đằng Đàn im lặng lắng nghe, nhìn thấy đôi mắt đầy chờ mong của A Khiêu, tự lục lọi vốn từ của mình: “Chú ý, an toàn.”

A Khiêu vui vẻ nhảy lên sàn tàu bay, còn Đằng Đàn thì được thanh niên dẫn lên cơ giáp của hắn.

Sau khi thanh niên bước vào cơ giáp thì nhường vị trí điều khiển duy nhất cho Đằng Đàn.

Đằng Đàn nhìn thanh niên lấy ra một giao diện ảo, hai tay thao tác trên giao diện.

“Anh, tên là?”

Thanh niên đang đặt mệnh lệnh kinh ngạc quay đầu lại.

Đằng Đàn cuộn tròn trên ghế điều khiển, nghiêng đầu nhìn hắn.

Thấy thanh niên hồi lâu vẫn chưa trả lời, Đằng Đàn hỏi lại một lần nữa: “Tên?”

Thanh niên: “Đằng Kỳ Lâm.”

Đằng Đàn gật đầu, chuyển tầm mắt sang quầng sáng trước mặt, xuyên qua quầng sáng nhìn về khu rừng rậm đang dần lùi xa, cho đến khi nó biến thành một vệt màu xanh lục mơ hồ trong tầm nhìn.