Chương 10: Ta tắm bằng lời ca

Phải chờ tới tối ngày hôm sau La Bạch Nãi mới biết Diễm Mộng chờ ai.

Trước đó hắn lại hiểu thêm một chuyện.

Bởi vì cuối cùng hắn không nhịn được hỏi:”Tại sao mới vừa rồi ta xuống đây các cô lại cười?”

Mọi người nghe hắn hỏi lập tức trúng ý tiếp tục che miệng cười hi hi ha ha.

Hà Văn Điền hỏi ngược lại:”Ngươi đoán thử xem?”

La Bạch Nãi vận hơi ưỡn ngực lấy dũng khí đáp:”Bởi vì sự anh tuấn của ta!”

Mọi người lại cười đến bắn nước bọt ra ngoài.

La Bạch Nãi dũng khí tụt xuống phân nửa:”Bởi vì ta dũng cảm chăng?!”

Chúng nữ tử lại cười đến bò ra sàn.

“Ôi!”La Bạch Nãi không còn biện pháp đành nói:”Bởi vì các ngươi chưa thấy nam nhân … đã rất lâu rồi phải không!”

”Ha!” nhất thời tứ phía vang lên, trên người hắn cùng lúc trúng ít nhất mười mấy món, từ trái táo, búi tỏi, đến bó ớt, khăn lau bàn … còn có một trái trứng gà, một chiếc tất cùng một đôi giầy.

… may là không có tấm vải bố quấn người của Thiết Bố Sam, người này nhất định là luyện ngoại công đến bốc hoả khiến toàn thân thối rữa, đương nhiên đã đạt đến mức đao thương bất nhập, nói trắng ra đao thương không là gì đối với lão.

“Chuyện đó là do chính các cô nói nha!” La Bạch Nãi tức giận gào lên.

Hắn còn có chút sinh khí.

Mọi người đang vui vẻ cười khanh khách xem ra sẽ không ai nói rõ ràng cho hắn biết chuyện.

May là có Đỗ Tiểu Nguyệt có lòng hảo tâm cất tiếng nói nhỏ như muỗi kêu:”Bởi vì … ngươi tắm.”

“Ta tắm?” La Bạch Nãi ngạc nhiên hỏi, lúc này hắn quả thực không hiểu:”Các cô bộ chưa bao giờ tắm qua sao? !”

“Đi chết đi!”

Chỉ một sát na La Bạch Nãi ướt sũng.

Là một chậu nước.

… chuyện này hơi khó coi một chút.

“Ngươi …” Đỗ Tiểu Nguyệt mím môi. Cắn môi, rốt cuộc cũng nói ra:”Ngươi vừa tắm vừa lớn tiếng ca hát, bọn ta nghe được …”

Bỗng nàng nhịn không được bật cười to, ngả trên đống chăn trên giường, cười khanh khách.

Diễm Mộng bỗng nhiên có chút cảm kích tên quái nhân kia.

Bởi vì nàng biết Tiểu Nguyệt từ sau khi gặp chuyện không may thì đây là lần đầu tiên cười ra tiếng như thế.

Trương Thiết Thiết đứng một bên nhìn Đỗ Tiểu Nguyệt cười rung rung hai vai ánh mắt tràn đầy nhu hòa từ ái.

Cũng chỉ có La Bạch Nãi tựa như đi trong mù sương ngơ ngác hỏi lại:”Ta ca … có gì không đúng! Các cô chưa từng nghe qua ai ca sao?” Cũng không biết hắn không hiểu hay là giả bộ không hiểu.

Lý Tinh Tinh khanh khách cười nói:”Thật khó nghe … bọn ta chưa từng nghe qua ai ca khó nghe như vậy cả!”

Ngôn Trữ Trữ cười ha hả nói:”Ngươi ca so với cương thi gọi nguyệt, viên hầu hú trăng còn khó nghe hơn, ta thật không tin ngươi còn hát ra được!”

“Các ngươi thật không biết thưởng thức, tầng lớp quá thấp, thật không biết tri âm rồi!” La Bạch Nãi tuyệt không đỏ mặt chỉ hậm hực nói:”Tuy vậy điều này cũng không sao cả, ca là hát cho mình nghe, chính mình phải là tri âm của mình, không quan tâm đến người khác. Hà! …. Ta tắm bằng lời ca không phải là dùng nước dùng xà phòng so với các cô còn tâm thanh khí nhàn hơn nhiều đấy. Thường thấy người ta viết nét bút như tẩu long xà, còn tiếng ca của ta đây là cả ổ long xà. Nói thật không lừa các cô, tối nay hoang sơn tăm tối, quỷ khí âm u nhưng để cho ta cất tiếng ca động càn khôn, chánh khí xung thiên, tị tà khu ma chẳng phải đã quét sạch tất cả rồi hay sao?!”

Diễm Mộng chợt cười nói:”Nói cũng có đạo lý! Tối nay quả thực từ khi gặp chuyện không may tới nay mọi người đều cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất có thể cũng là do tiếng ca thiếu hiệp chế ngự long xà? Các ngươi nhìn xem, mau thật, trời đã sáng!”

Mọi người lúc này mới phát giác, trời, sắp sáng.

Một đêm đã qua.

Tối nay vô sự, chỉ phải một phen sợ bóng sợ gió, lại xuất hiện thêm một tiểu tráng đinh tự xưng đại hiệp.

Còn tối mai?

Trung thu đến rồi.

‘Viên Hầu nguyệt’ cũng đã tròn.

Với La Bạch Nãi lúc này mọi người đối với hắn đã không còn có sự phòng vệ, không còn hoài nghi hắn nữa mà hắn đã cùng các nàng tuần tra, phòng thủ, nấu ăn, cũng đem không khí quá mức khẩn trương hạ nhiệt xuống rất nhiều.

Hắn quan sát thấy Đỗ Tiểu Nguyệt lại bắt đầu gặm móng tay lại u buồn, hắn đi đến gần nói:”Tiểu cô nương, tâm địa cô thật tốt.”

Đỗ Tiểu Nguyệt bị hắn vô duyên vô cớ khen cũng đỏ mặt cũng lấy làm kinh hãi:”Sao cơ?”

“Tâm nhãn của cô rất mạnh mẽ!”

“Ta là sao … làm sao ngươi biết? Đừng nói lung tung!”

“Tối hôm qua!” La Bạch Nãi là người nhận ơn rất muốn lấy thân báo đáp nói:”Cũng chỉ có cô nói cho ta biết mọi người cười ta vì nguyên nhân gì, lại không có chính miệng mắng rủa tiếng ca của ta khó nghe … Ngươi thật phúc hậu, tất có phúc báo!”

Nói xong rồi, hắn bỏ đi rất nhanh.

Đỗ Tiểu Nguyệt sững sờ trong chốc lát, cơ hồ muốn rơi nước mắt, rồi lại không nhịn được lấy tay áo che miệng mỉm cười.

Mới vừa bước đi vài bước La Bạch Nãi hai tay siết chặt, nhảy cẫng lên, hạ giọng:”Ha!” một tiếng rồi lẩm bẩm tự nói:”Nàng nhất định rất cảm động rồi! Nàng nhất định rất vui vẻ rồi! Ta tránh đi như thế nàng nhất định sẽ cảm thấy ta rất tiêu sái rồi! Nhất định sẽ cảm thấy ta có được phong phạm đại hiệp hành sự bất lưu danh rồi …”

Bỗng nhiên phía trước tối sầm lại, tâm tình của hắn cũng tối sầm theo, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn nôn, một mùi hôi thối cùng một thanh âm quái dị vỗ vào mặt hắn tám chữ:

“Ngươi động tới nàng, ta làm thịt ngươi.”

Vì điểm này, họ La càng thêm chán ghét cái lão lưng còng Thiết Bố Sam.

Bởi vì hắn đã chọc tức quái vật đó rồi (song không dám “động” đến hắn) khiến cho hắn đôi khi vô duyên vô cớ, ăn cơm, tản bộ, đi ngoài cũng sẽ nắm chặt hai bàn tay nhảy lên kêu lớn:

“Ta thật ghét lão quá! … ta ghét chết lão mất!”

Đáng tiếc, căm hận chắc là không chí mạng cũng sẽ không chết người.

Tình huống bọn họ bây giờ có chút hoang đường, hàng đêm chờ quỷ.

Mà bọn họ đao ra khỏi bao, kiếm ra khỏi vỏ, thương nằm trên tay chờ gϊếŧ quỷ.

… nếu như quỷ là người đã chết rồi bọn họ gϊếŧ như thế nào đây? Chẳng lẽ quỷ cũng có thể chết thêm một lần.

Không!

‘Không!’ có ý tứ là lần này bọn họ đợi không phải quỷ.

Mà là người.

Người sống.

Cũng là ‘người xa lạ!’