Chương 16: Thiên niên đoạn tục!

Đương nhiên.

Gã hỏi người, người hỏi gã … chuyện này rất công bình.

Vô Tình cư xử với người khác luôn giữ vững nguyên tắc công bình.

Cho nên gã rất sẵn lòng trả lời.

“Ngô Thiết Dực trước tiên bị Thiết Thủ cùng Lãnh Huyết tố giác nhưng sau để Ngô Thiết Dực chạy mất!” Vô Tình nói:”Truy đuổi lão sau đó là Truy Mệnh.”

… thật ra thì, trong Tứ đại danh bộ thiện nghệ nhất trong việc theo dõi, lùng bắt là Truy Mệnh. Gã khinh công cao nhất, thuật truy tung tốt nhất. Trời sanh đánh hơi được nơi che giấu địch nhân, tội phạm . Thông thường khi bọn họ đuổi bắt người một để cho thất tung phần lớn đều do Truy Mệnh nối lại phần đứt khúc đó. Cho nên ba sư huynh đệ thường tôn xưng Truy Mệnh là Thiên Niên Đoạn Tục, là vì Vạn Niên Đoạn Tục cao là một loại thuốc thần kỳ có thể nối chi đứt lìa cho nên mới có danh xưng như thế.

“Đáng tiếc Truy Mệnh bài binh bố trận hơn nữa đã liên lạc với Lãnh Huyết nhưng vì nữ nhi Ly Ly của lão ngăn trở khiến cho gã thất bại trong gang tấc!” Vô Tình nói tiếp:”Ngô Thiết Dực đã đào tẩu!”

Niếp Thanh sờ hàm râu đang liên tục dài ra của lão:”Lần đó đại khái lão bày ra nghi trận sẽ trốn hướng núi Thái Bạch rồi?”

“Cho nên Thiết Thủ lập tức động thân đến Mi huyện chận đường Ngô Thiết Dực!” Vô Tình chán nản nói:”Kết quả đương nhiên là Trang Hoài Phi táng mạng, Thiết nhị đệ cũng bị thương nặng, Ngô Thiết Dực thì vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!”

Niếp Thanh nói:”Lão hổ này rất giảo hoạt, thật không dễ bắt!”

“Tam đệ Truy Mệnh đúng ra chạy tới Thái Bạch sơn trợ giúp Thiết lão nhị, gã biết chuyện lập tức phi cáp truyền thư, dùng diều làm hiệu chia ra báo cho Lãnh Huyết và ta!” Vô Tình nói tiếp:”Chúng ta luôn chú ý hành tung đại lão hổ và tập tính của lão, ta nhận định nếu như lão không có ở Thái Bạch sơn đoạt bảo chắc hẳn sẽ đến Nghi Thần phong mật nghị!”

“À! Chuyện này phải đến ta lên tiếng rồi!” Tập Mai Hồng dịu dàng cười nói:”Lãnh Huyết cũng thụ thương chưa lành, hơn nữa võ lâm tam đại thế gia Đông Bảo Hoàng Thiên Tinh, Bắc Thành Chu Bạch Tự vì trận chiến Đàm Đình mà bỏ mạng, Nam trại Ân Thừa Phong cũng vì chuyện Liên Vân trại thảm tử. Trên giang hồ bỗng nhiên mất chủ sự tam đại thế gia mà Tây trấn Lam Nguyên Sơn lại vô cờ xuất gia ở Kim ấn tự khiến cho tình hình cực kỳ rối loạn. Hơn nữa còn vì vậy mà kịch liệt giao chiến, mãnh liệt giáp công. Lãnh Huyết cùng Truy Mệnh nhất thời đều bị cuốn vào vòng xoáy nơi đó không rút chân ra được. Ta nhận được tin tức lại luôn căm hận Ngô Thiết Dực cho nên không quan tâm Lãnh Huyết có đồng ý hay không, có cao hứng hay không mà quyết định tới đây trước rồi hẵng nói. Bên cạnh đó Mộng tỷ, bạn tốt của ta lại có thông tri, ta nhất định phải tới!”

Nàng thản nhiên cười, tựa như vì kiệt tác này của nàng mà dương dương đắc ý:”May là ta đã đi một chuyến!”

Những lời này, tất cả mọi người đều không hiểu.

Tập Mai Hồng nói rõ:”Nơi này không phải náo nhiệt rất sao? … ta nếu không tới làm sao xem một phen đại náo nhiệt như thế chứ! Rất kém hứng thú đó!”

Thì ra chuyện ma quái, người chết …. đủ loại chuyện kinh khủng thê lương chuyện đối với Tập cô nương mà nói cũng chỉ là chút ít chuyện ‘náo nhiệt’, ‘thú vị’ mà thôi.

Vô Tình hít sâu một hơi.

Gã rất ít khi cảm thấy ‘tiền đồ mịt mờ’.

Lần này lại có!

… quả thực là ‘tiền cảnh thê lương’.

“Khởi đầu ta vẫn chưa xác định lão hồ ly đại lão hổ này có phải lại đang cố bố trí nghi trận, giương đông kích tây hay không?” Vô Tình nói trớ:”Tuy vậy chúng ta luôn có người chịu trách nhiệm truy xét hành tung đại lão hổ. Lão Ngư nói cho ta biết, cao thủ nhất lưu Chu Sát Gia bên cạnh Chu Miễn đã động thân tiến vào Sơn Tây, mà người cùng Ngô Thiết Dực lui tới mật thiết, hảo thủ của Thục trung Đường Môn Đường Hoá thì Tiểu Dư cũng phát hiện hắn từng hiện thân tại cổ nham quan!”

Lão Ngư tiếp lời:”Đường Hoá, Chu Sát Gia, Trang Hoài Phi, Vương Phi những người này đều là trợ thủ, tay trái tay phải của Ngô Thiết Dực!”

Tiểu Dư:”Chúng ta chỉ không tra được tung tích của Vương Phi!”

Vô Tình nói:”Lúc này Ngô Thiết Dực đang rất cần bọn họ!”

Niếp Thanh gật đầu, nhổ ra sợi râu dài chừng nửa tấc:”Cho nên các ngươi toàn lực chọn tuyến đường lên Nghi Thần phong!”

Điểm kỳ quái chính là lão không ngừng nhổ râu nhưng chòm râu lão không dừng dài ra, càng nhổ càng dài, lửa đốt không hết, một cơn gió nhẹ cũng sinh sôi.

Sau đó Vô Tình quay sang Diễm Mộng hỏi:”Vậy còn cô!”

Diễm Mộng nhất thời không rõ ý tứ của gã:”Ta?”

Lúc này, tất cả mọi người đều ở trong sảnh chính của Diễm Mộng khách điếm, cửa lớn mở rộng, trăng sáng chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt lạnh ngắt của Diễm Mộng, rất lạnh, rất đẹp.

Tựa như một đoá hoa đào tạm thời ngưng kết trong một phiến băng.

Do lúc này người đông thế mạnh, cao thủ quần tụ người trong điếm lá gan cũng to lên, ngay cả mấy lá gan nhỏ hoặc cô gái đã trải qua sự kinh hãi cũng không cảm thấy sợ…

Vô Tình bỗng nhiên nghĩ đến một nữ tử,

Cơ Diêu Hoa!

… Cơ Diêu Hoa cũng rất đẹp cũng giống như vị tiểu tỷ tỷ này. Trên thực tế, tuổi của Cơ Diêu Hoa so với Diễm Mộng có khi lớn hơn một chút.

Xem ra niên kỷ Diễm Mộng cũng lớn hơn một chút so với gã.

Nhưng nàng tuyệt không giống như tiểu tỷ tỷ.

Nàng chỉ có chút mệt mỏi.

Nhưng nàng đẹp.

Vô Tình cũng nghĩ đến một nữ nhân khác:

Đường Vãn Từ.

… Đường Vãn Từ cũng rất đẹp, tuổi so với Cơ Diêu Hoa còn lớn hơn nhưng đó chính là nét đẹp của sự thành thục, mỹ lệ mà thê lương.

Diễm Mộng cũng không như vậy.

Nàng hoàn toàn không có ý tứ thê lương.

Chỉ là với Đường Vãn Từ giống nhau ở chỗ đều có chút mệt mỏi.

Hơn nữa cũng rất tịch mịch.

… nàng là lão bản (nương), người nắm quyền, tịch mịch, quyến rũ, cô niệm, độc lập, tự chủ!

Vô Tình tại thời điểm này, nơi này nhớ lại chuyện xưa khiến tâm tư không khỏi có chút xao nhãng.

Bỗng nhiên, một gương mặt mỹ lệ với đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ nhắn đột nhiên hiện ra trước mắt gã.

Chờ khi Vô Tình định thần lại gã mới biết được gã đã thất thần.

… vì cô gái trước mắt?

Diễm Mộng?!

… sao lại có thể như vậy !

Chờ đến lúc gã phục hồi tinh thần lại mới biết một mỹ nhân thình lình xuất hiện trước mặt gã là … đương nhiên là mặt của Tập Mai Hồng, nàng đang đắc chí, hăng hái hồ hởi nói:

“Xem cái bộ dạng ngây ngốc của ngươi kìa! Uống nước đi!”

Vừa nói nàng vừa đưa cho Vô Tình một chén nước. Sau đó nàng phát hiệu lệnh, tiếp chưởng đại quyền, nhìn thấu tình đời, chỉ huy quyết định, múa tay múa chân không coi ai ra gì nói:

“Ngươi thích Diễm Mộng hay sao! Vậy để ta thay ngươi hỏi vậy!”

Nàng vừa nói vậy Vô Tình cảm thấy có chút nóng mặt.

Mặc dù, trăng sáng chiếu xuống phủ lạnh tựa sương.

… nước, may mắn không phải là máu!

Đêm lạnh như nước.

Hoang sơn lạnh lẽo hoang vắng.

Ngoài núi sói tru.

Vượn kêu vang trời.

Thiên niên đoạn

Vạn niên tục.

Bất kể ra sao trong đầu Vô Tình lúc này chợt nảy ra một ý niệm ‘Thế này thì trong tương lai ở bất kỳ hành động nào mình phải tận lực tránh khỏi chuyện cùng nàng ở chung một chỗ, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn!’

Chính gã cũng không rõ tại sao lại nghĩ như thế. Chỉ là gã luôn luôn trước lúc nguy cơ phát ra đều cảm giác được chuyện không ổn. Hơn nữa trước đó cũng đã lẩn tránh đúng lúc.

Hắn lẩn tránh nhanh chóng, đúng lúc đến nỗi thường khi tránh ra, tránh được rồi chính mình cũng không thể xác định nếu không tránh hậu quả sẽ ra sao.

Chính như không có chuyện phát sinh thì ngươi vĩnh viễn không biết chuyện xảy ra sẽ như thế nào, thậm chí chuyện sẽ phát sinh những gì.

Ngươi bỗng nhiên không muốn đi đoạn đường đó có thể là bởi vì cảm thấy nguy hiểm. Nhưng ngươi không có đi thì chuyện gì cũng không xảy ra, bởi vì có thể là lúc ngươi đi qua mới có người cố ý từ trên lầu ném xuống chậu hoa, cũng có khi ngươi không cẩn thận vấp phải cục đá ngã xuống. Ngươi không đi thì không có chuyện gì, ngươi cũng suy đoán không ra nếu ngươi đi qua thật thì có chuyện gì. Tránh cũng giống như vậy, thành công tránh được thì ngươi rất khó có sự chứng thực, không có trải nghiệm, thậm chí qua thời gian dài lại quên tránh.

Song nguy hiểm lại thường chỉ phát sinh lúc khinh thường, sơ thất.

Hối hận đã không kịp.

Vô Tình không muốn hối hận.

Gã đã hối hận!

Gã đối với Tập Mai Hồng mặc dù cũng có cảm giác đau đầu, đáng tiếc chính là sau khi nhìn thấy nàng gã lại cao hứng muốn tránh ý niệm trong đầu, ngược lại gã muốn đối mặt, nhất định đối mặt.

Tập Mai Hồng tựa như là một vấn đề, một án tình mà gã nhất định phải đối mặt, phải thăm dò.

Phảng phất đó là thiên chức của gã.

Cũng là trách nhiệm của gã.

Nhưng Diễm Mộng lại không phải vậy!

Rõ ràng không phải vậy!

… nàng tựa như một giấc mộng!

Mang chút nét duyên dáng.

Còn có chút sắc đào.

Gã lại không thích nằm mơ.

Gã không ghét giấc mộng.

Gã chỉ không ưa mộng tỉnh.